Định hải phù sinh lục

Chương 7: Dị biến



Đây là công việc của ta! Sao có thể nói là lo chuyện bao đồng được?!

 

Phùng Thiên Quân kiểm tra đống thi thể trên đấy đã bị chém thành hai mảnh, hai mươi bộ thi thể, toàn bộ bị Hạng Thuật dùng một đao chặt đứt, vết đao gọn ghẽ. Đám hoạt thi này chưa chết, sau khi đầu thân tách rời, vẫn còn hoạt động ngọ nguậy, khiến Phùng Thiên Quân tê dại cả da đầu.

 

“Này!” Phùng Thiên Quân thấy Trần Tinh đi theo tới rừng cây, mới hô: “Đừng đi!”

 

Trần Tinh quay đầu: “Ta phải đi xem tên khốn kia thế nào! Ta là Khu ma sư sẽ không sao! Huynh chờ ở đấy đi!”

 

Phùng Thiên Quân lập tức thu đao, lúc sắp đuổi kịp thấy phía xa truyền đến tiếng vó ngựa, mới lắc người trốn vào bụi cây, nếu có dị động gì sẽ kịp thời đánh lén.

 

Nhưng người tới là binh sĩ Tấn, đội trưởng đi đầu cầm theo đuốc, đến khoảng đất đầy xác người kia, lập tức xuống ngựa.

 

“Nơi này cũng có…” Giọng nói của đội trưởng không ngừng run rẩy, “Bị ai giết?”

 

“Có cái gì?” Thanh âm của Phùng Thiên Quân truyền tới từ phía sau, gác đao lên cổ hắn, các binh sĩ  không ngờ lại có người! Ồn ào phẫn nộ quát: “Là ai?”

 

“Nói!” Phùng Thiên Quân lạnh lùng nói, “Quan phủ đã sớm biết dị thường chỗ này đúng không?”

 

“Những quái vật này… là ngươi giết?” Đội trưởng thở dốc nói, “Ngươi còn nhìn thấy bao nhiêu?”

 

Cổ tay Phùng Thiên Quân lắc một cái, vạch một đường trên cổ đội trưởng, máu văng tung tóe, đội trưởng sợ đến phát run cả người: “Ta nói! Ta nói! Đừng giết ta!”

 

Phùng Thiên Quân hỏi: “Bắt đầu từ bao giờ? Vừa đi vừa nói!” Nói xong gọi chó của Trần Tinh: “Hạng Thuật! Mày chờ ở đây đi.”

 

“Một… một tháng trước,” đội trưởng run rẩy nói, “Trong một ngôi làng ở Long Trung… có hai người trốn ra, đến Mạch Thành báo quan, quan phủ ban đầu không tin có việc này, sợ là quân Tần giương đông kích tây, dẫn dụ quan binh…”

 

Trần Tinh dọc theo phương hướng Hạng Thuật rời đi đuổi theo, khi tiến vào rừng cây, đến góc sâu trong lòng núi, qua dốc núi là một thôn trang.

 

Trần Tinh: “? ? ?”

 

Chỗ này còn có thôn xóm?

 

Không thấy đèn đuốc, đến lúc gà gáy, trong thôn vẫn ngập tràn một luồng tử khí. Tay trái Trần Tinh phát ra ánh sáng Tâm Đăng, tay phải đẩy cổng nhà một gia đình, không có người hay thi thể, dường như cả thôn làng biến mất trong một đêm.

 

Người đâu? Đi đâu rồi? Trần Tinh nhắm hai mắt lại, lần lượt xoay mặt hướng bốn phía bỗng nhiên cảm nhận được ánh sáng lấp lóe.

 

Hiện giờ cậu có thể khẳng định, Tâm Đăng vẫn đang chỉ dẫn cho cậu tới chỗ Hạng Thuật. Hạng Thuật đúng là Võ Thần hộ pháp được lựa chọn, không sai! Nghi hoặc trong lòng Trần Tinh càng ngày càng nhiều, nhưng những nghi vấn này chỉ Hạng Thuật mới giải đáp được cho cậu.

 

Ánh sáng xuất hiện phía bắc, ở đó có một con đường nhỏ uốn lượn, dẫn lên đồi cao.

 

Trần Tinh nhanh chóng bước lên, trước mặt xuất hiện một nghĩa địa, các mộ huyệt đều bị đào ra, lộ mấy nắp quan tài bằng đá. Ở giữa là bệ đá, trước bãi đá, có một nam nhân mặc áo bào đen đeo mặt nạ, như hòa vào màn đêm.

 

Trên bệ đá là một võ sĩ cao gần chín thước, mặc áo giáp màu đen, đội mũ che mặt, bốn phía quỷ ảnh lắc lư, đều là hoạt thi đang đứng thẳng.

 

Bên ngoài là hoạt thi mặc quần áo bách tính, bên trong là hơn mười Tấn binh, nhìn bộ dáng kia, trong đầu Trần Tinh hiện lên cảnh tượng: Nam nhân đeo mặt nạ kia không biết mê hoặc thế nào đã hóa toàn bộ bách tính trong thôn thành ‘Bạt’. Mà Tấn binh đến đây diều tra cũng không thoát khỏi!

 

Liên hệ đến việc giữa đêm gặp Bạt, Trần Tinh bắt đầu suy đoán, kia có thể là binh lính tuần tra của bọn chúng… Nhưng Vạn Pháp Quy Tịch, linh khí thiên địa khô kiệt, nam nhân đeo mặt nạ có lai lịch gì? Hắn sử dụng pháp thuật nào?

 

Tâm niệm Trần Tinh thay đổi, nhìn sang bên khác của nghĩa địa, thấy đằng sau tấm bia đá, Hạng Thuật quỳ một chân trên đất, quan sát tình hình, hướng phía cậu ra hiệu, bảo cậu khom người tránh bị phát hiện.

 

Trần Tinh vội vàng xoay người, chạy dọc theo bức tường cao bằng nửa người về phía Hạng Thuật.

 

Trần Tinh: “Hắn là ai?”

 

Hạng Thuật không trả lời, chỉ nhíu mày quan sát bệ đá, ngay khi nam nhân đeo mặt nạ thi pháp. Gã không nhúc nhích, chỉ đứng im đó. Hoạt thi bốn phía vây thành đàn, lặng ngắt như tờ, tình hình cực kỳ quỷ dị!

 

“Hắn định làm gì?” Trần Tinh hạ giọng nói.

 

“Không biết!” Hạng Thuật bực bội đáp, “Ngậm miệng!”

 

Nghi hoặc của Trần Tinh đạt đến đỉnh điểm, không còn ý thức mình là Khu ma sư nữa, còn không nhớ mình nên giải đáp nghi vấn cho người khác nữa.

 

“Vậy chúng ta ở đây chờ bao lâu?” Trần Tinh lại hỏi.

 

Hạng Thuật: “…”

 

Trần Tinh ý thức được nếu hỏi tiếp thì sẽ bị đánh, đành im lặng không nói nữa, nhưng cậu lại chú ý đến chữ viết bằng chu sa ở tấm bia đang che chắn cho hai người. Cậu đưa tay sờ chữ khắc trên đó, nhận ra sáu chứ “Đại Tấn Tương Dương Vương Vĩ”.

 

Tư Mã Vĩ? Nghĩa địa trong thôn trang này chính là nơi an nghỉ của một trong tám vương gia trong Loạn Bát Vương[1]? Sở vương của hoàng tộc Tư Mã?

 

Trần Tinh chuyển ánh mắt về bệ đá chính giữa, cỗ thi thể mặc giáp nằm ngang. Hắc thiết giáp hoa lệ như vậy chắc chắn không phải dân thường, đó là thi thể của Tư Mã Vĩ!

 

Hắn đã chết gần một trăm năm nhưng thi thể không hỏng?

 

Chỉ thấy người kia khẽ nâng hai tay, thân thể nặng nề của Tư Mã Vĩ bay lên, đúng lúc này, bốn phía như có một luồng khí diễm vô hình, mạnh mẽ, khiến Trần Tinh rùng mình một cái, như tục ngữ nói “âm phong từng trận”. Chỉ có Khu ma sư là hắn hiểu rõ, đó là oán khí lưu chuyển, người thường cảm nhận được thứ ma khí lạnh lẽo này không biết nó đến từ đâu, chỉ có thể miêu tả là “âm phong” mà thôi.

 

Âm phong càng mạnh, đó là oán khí của binh sĩ chết trận và bách tính mất mạng trong chu vi một trăm dặm đổ lại!

 

Trần Tinh mơ hồ phát hiện được ý đồ của người này: Gã không dẫn dắt linh khí thiên địa mà là oán khí của người chết sau trận đánh ở Tương Dương, muốn truyền vào trong thân thể Tư Mã Vĩ, phục sinh người đã chết này.

 

Dù không rõ mục đích của nam nhân đeo mặt nạ, nhưng Trần Tinh biết phải lập tức hành động vì thi pháp bắt đầu đến thời điểm quan trọng nhất…

 

“Hộ pháp,” Trần Tinh hạ giọng, “Chúng ta phải lập tức ngăn chặn hắn!”

 

Nói xong, Trần Tinh bị Hạng Thuật tóm cổ.

 

“Muốn đi thì tự ngươi đi.” Hạng Thuật thấp giọng nói, “Đừng có làm lộ vị trí của ta, ta cũng không phải hộ pháp.”

 

Trần Tinh nghiến răng nghiến lợi không nói được lời nào, trong mắt hiện ra thần sắc đau lòng, liên tục ra thủ thế, ra hiệu cục diện bắt đầu nghiêm trọng rồi, cậu lại nghĩ thầm nếu không phải đến ngăn cản yêu nhân, ngươi chạy đến chỗ này làm gì?!

 

Đúng lúc này, quân Tấn tràn tới, đằng sau còn có cả Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân chạy đến bên ngoài nghĩa địa, quân Tấn sôi nổi giơ đuốc, gần năm mươi người thanh to thế lớn xông tới.

 

Hạng Thuật lập tức buông Trần Tinh ra, hai người cùng hướng về phía người mới tới ra hiệu, nhưng không kịp, quân Tấn thận trọng, hô to một tiếng, thu hút sự chú ý của nam nhân đeo mặt nạ.

 

“Yêu nhân phương nào!” Trung khí của đội trưởng không đủ, cẩn thận quát: “Mau bó tay chịu trói!”

 

Hạng Thuật và Trần Tinh cảnh cáo đội quân kia nhưng bọn họ không nhìn thấy, Phùng Thiên Quân lại nhìn thấy, lập tức xoay người trốn sau bức tường vây ngoài nghĩa trang, ra hiệu làm sao đây?

 

Hạng Thuật khoát tay chặn lại, bắt lấy Trần Tinh đang định xông ra, chỉ nghe ở giữa nghĩa địa, “yêu nhân” trước bệ đá cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói gì đó, Trần Tinh không nghe rõ, nhưng gần trăm thôn dân hóa thành hoạt thi lập tức tấn công quân Tấn!

 

“Tấn công!” Đội trưởng quát, dẫn đầu thủ hạ đáp trả, riêng hắn xoáy đao, chặt đầu hoạt thi, trong giây lát máu đen vẩy tung bốn phía. Trần Tinh nhìn Phùng Thiên Quân các đó không xa, Phùng Thiên Quân ẩn thân sau tường vây, chỉ chỉ bản thân, gật đầu với Trần Tinh, ý là mau chỉ giáo.

 

Trần Tinh nhớ tới hoạt thi bị vỡ đầu trên vách núi, dừng động tác, vội nói với Hạng Thuật: “Trảm đầu chúng.”

 

Nói xong, Trần Tinh lộ diện từ phía sau bia đá, quát: “Yêu quái! Đền tội!” Cậu chạy ra mấy bước mới nhớ là trên người không có binh khí, vội chạy về phía đội trưởng, hô: “Cho ta mượn kiếm dùng!”

 

Phùng Thiên Quân cũng xách đao đuổi tới, hô: “Mau lùi lại! Đừng gây phiền phức!”

 

Trần Tinh thấy xẻng sắt dùng đào đất trong nghĩa địa, thầm nghĩ tốt quá! Lúc này cậu chạy theo đằng sau đám binh sĩ, vung xẻng, cứ xẻng nào đập xuống đều trúng đầu hoạt thi.

 

Ánh mắt Hạng Thuật từ đầu tới cuối chỉ tập trung trên người nam nhân kia, không để ý hoạt thi, sau một khắc, nam nhân đứng trước bệ đá khoát tay, Hạng Thuật bay nhào ra, đạp vào một quan tài đá, xoay người tới bên cạnh Trần Tinh, cho Phùng Thiên Quân một đạp. Ngay sau đó nhấc quan tài đá nặng gần hai trăm cân chắn trước mình và Trần Tinh.

 

Phùng Thiên Quân vừa quay đầu đã bị đạp sang một bên, Trần Tinh mặt mũi nghi hoặc ngẩng đầu thì thấy nam nhân kia ấn tay một cái, hắc hỏa bắn ra như sao trời, bay về phía quân Tấn đang đánh nhau với hoạt thi. Hắc hỏa dính vào người, binh sĩ lập tức đau đớn kêu gào, lăn lộn đầy đất.

 

Quan tài đá bị đánh trúng, vỡ nát, Hạng Thuật chịu chấn động, hơi khom người, rút kiếm, như một cái bóng lao thẳng về tế đàn giữa bệ đá!

 

Quá nhanh! Thực sự quá nhanh! Trần Tinh còn đang cảm xẻng, thấy trong nghĩa địa giờ chỉ còn mình mình, Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân đứng đó, những người còn lại đã ào ào ngã xuống.

 

“Phùng huynh!” Trần Tinh hô, “Người từ đâu tới?!”

 

Phùng Thiên Quân quát: “Đừng đụng vào bọn họ!”

 

Hắc hỏa dính trên người bắt đầu thiêu đốt, Trần Tinh không dám làm liều, Phùng Thiên Quân hơi đứng dậy: “Sau lưng đệ!”

 

Quân Tấn bị đánh ngã, nhưng vẫn còn không ít hoạt thi, lúc nào ào về phía Trần Tinh.

 

“Phát sáng đi!” Phùng Thiên Quân vung đao, chém đầu hai hoạt thi, hô, “Bọn chúng sợ ánh sáng!”

 

Lúc này Hạng Thuật đã chạy xa, xông lên bệ đá, vung kiếm lấp loáng, “vù” một tiếng, nam nhân kia đưa tay, trong tay áo phải lộ ra một cây chủy thủ, chống đỡ đòn đánh của Hạng Thuật, trên chủy thủ hiện ra sắc trắng như vỏ sò, chắc chắn có độc. Hạng Thuật không cho gã thời gian xoay sở, kiếm đâm thẳng vào cổ họng gã.

 

“Thân thủ tốt.” Nam nhân kia từ đầu đến cuối vẫn hướng về thi thể Tư Mã Vĩ trên bệ đá, hai tay khó khăn đỡ kiếm của Hạng Thuật, trong khoảng khắc đã hủy tới ba chiêu, gã không chống đỡ nổi, bỗng nhiên bay lên! Hạng Thuật lùi ra sau ngẩng đầu nhìn phía khoảng không cách một trượng phía trên, nam nhân kia vẫn không dám bay xa, tay trái vẫn hướng về phía thi thể Tư Mã Vĩ, dẫn dắt luồng oán khí cuồn cuồn không dứt truyền vào thể xác người đã chết.

 

Hạng Thuật nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nam nhân kia, chỉ thấy gã lắc tay áo phải, chủy thủ biến mất, thay vào đó là một nỏ sắt nhỏ, trên nỏ có tên sắc nhọn, hàn quang lấp lóe, gã từ trên cao nhìn xuống đúng là muốn bắn giết Hạng Thuật.

 

Cùng lúc này, Phùng Thiên Quân bứt khỏi vòng vây, chạy về phía Trần Tinh bị hoạt thi vây quanh.

 

Trần Tinh: “Huynh đưa nhiều binh lính đến làm gì?”

 

Phùng Thiên Quân: “Bọn họ biết đường, ta có cách nào đâu? Sao đệ cứ muốn xen vào chuyện bao đồng như thế?”

 

Trần Tinh giơ tay lên, lớn tiếng nói: “Đây là công việc của ta! Sao có thể nói là lo chuyện bao đồng được?!”

 

Trong chốc lát, ánh sáng sáng chói của Tâm Đăng trong tay Trần Tinh lóe lên, hoạt thi kêu rên, chạy loạn bốn phía

 

Nam nhân kia thấy bạch quang rực rỡ, hoạt thi bị khác chế, lập tức mặc kệ Hạng Thuật, quay đầu nhìn lại.

 

“Xử lý bọn chúng!” Phùng Thiên Quân quát, “ Mau ra tay!”

 

Trần Tinh lại không gặp nguy hiểm, nhưng tay phải vẫn cầm xẻng, tay trái tế Tâm Đăng, muốn dùng xẻng đập đầu đám hoạt thi, nhưng hoạt thi vừa bị bạch quang rọi đến đã chạy loạn. Trần Tinh vung xẻng toàn đập vào khoảng không. Cuối cùng trở thành cậu đi tới đâu thì hoạt thi liên tục né ra, không con nào chịu tới gần, trong nghĩa địa hỗn loạn tưng bừng, như sói vào bầy dê, bốn phía gà bay chó chạy.

 

“Không đánh được!” Trần Tinh căm tức nói, đang định thu ánh sáng Tâm Đăng lại, Phùng Thiên Quân đã chạy đến trước tường đất, hô: “Tranh thủ chạy tới chỗ ta, mau!”

 

Tình hình bỗng nhiên trở nên quỷ dị, một thiếu niên giơ xẻng sắt, tay trái phát sáng, xua đuổi bầy hoạt thi đến phía tây nghĩa địa, hoạt thi chen chúc vào con đường hẹp, hai bên có tường đất, hò hét ầm ĩ đi qua, Phùng Thiên Quân quát: “Nghe hiệu lệnh của ta, tấn công!”

 

Trần Tinh bắt đầu chạy, đám hoạt thi bị Tâm Đăng đuổi, lập tức tăng tốc, khi xông đến đường hẹp, Phùng Thiên Quân hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, gầm lên một tiếng, giơ đao ngang vai, chém một chiêu xuống trước, đón lấy đám hoạt thi, vận đủ nội lực xông lên!

 

Đao quang lóe lên, “vù” một tiếng, chém đứt gần sáu mươi cái đầu hoạt thi.Tới trước mặt Trần Tinh, Trần Tinh kinh sợ, Phùng Thiên Quân lại dịch cổ tay sang một chút, lưỡi đao cách mặt Trần Tinh ba tấc lướt ngang, mang theo một cơn gió lạnh thấu xương.

 

Trần Tinh: “…”

 

Phùng Thiên Quân xoay cổ tay, hất đao, hủ huyết còn sót lại trên Hoàn thủ đao đã bị vẩy đi sạch, đao phong vẫn mang theo ánh sáng rét lạnh.

 

“Đao pháp tốt.” Trần Tinh vừa thấy lưỡi đao lướt qua cổ còn sợ đầu mình bị chém rơi, lòng vẫn sợ hãi: “Lợi hại.”

 

“Đa tạ, nhờ thần binh cả.” Phùng Thiên Quân lúc trước không chuẩn bị, bị hoạt thi tấn công không kịp trở tay, lúc này đã biết mọi chuyện nên không thất thủ. Bây giờ lập tức quay người chạy về phía Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật nhìn chằm chằm nam nhân kia, gã có vẻ không sợ hãi, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, vừa bóp nẫy, sáu ám tiễn bay đến, Hạng Thuật chỉ chờ lúc này, lắc trường kiếm trong tay, liên tiếp mấy tiếng “đinh đinh đinh”, sáu ám khí mảnh như lông trâu đều bị chặn lại!

 

“Ngươi…” nam nhân kia kinh ngạc, bỗng nhiên Hạng Thuật đạp một bước nhảy lên bệ đá, xoay người chém tay trái của nam nhân, Phùng Thiên Quân cũng vọt tới từ phía sau, đạp hai bước vào cột đá bên cạnh, giơ đao chém thẳng về phía cổ nam nhân.

 

Nhưng áo bào đen của gã kia bị xé rác, bên trong rỗng tuếch, lại một tiếng vang lên, gã xoay người trên không trung một cái, khôi phục bộ dáng cũ, nam nhân bứt ra, mặt nạ rơi xuống, hiện rõ gương mặt.

 

Một kiếm kia của Hạng Thuật chỉ chém vào ống tay áo, Phùng Thiên Quân thì hất văng mặt nạ, mặt nạ rơi xuống, hai người đáp đất, Trần Tinh chạy đến trước bệ đá, nhìn về phía trên kia.

 

Nam nhân với gương mặt sạch sẽ ung dung, từ trên cao nhìn xuống, quan sát cẩn thận ba người rồi cười lạnh một tiếng.

 

“Đây là quái vật gì?” Phùng Thiên Quân cau mày nói.

 

Trần Tinh mờ mịt: “Không biết, ở đây chẳng ai biết hắn, còn đeo mặt nạ làm gì.”

 

Giọng nói nam nhân kia sắc nhọn, gương mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”

 

Trần Tinh nói: “Ngươi là ai!”

 

Nam nhân hoài nghi nói: “Ngươi là ai?”

 

Trần Tinh: “Ngươi nói ngươi là ai trước đi! Ngươi định làm gì?”

 

“Gã đang hoãn binh!” Hạng Thuật thấy thể loại nói nhảm “ngươi là ai”  “ngươi là ai” không ngừng nghỉ này, mới mở miệng ngăn cản, quát, “Đừng dông dài với gã!”

 

Trần Tinh được chỉ điểm tỉnh táo lại, tay trái tỏa bạch quang, hướng trên không quát: “Chết đi!”

 

Trần Tinh dồn toàn lực, ánh sáng Tâm Đăng bộc phát, bắn ra, hóa thành vạn điểm sáng như tinh hà, nam nhân kia lại cười to.

 

“Ngu xuẩn, ta không phải Bạt.” Nam nhân kia lông tóc vô thương, nâng tay phải, hắc hỏa bắn thẳng xuống đầu ba người đứng dưới đất, bùng lên ầm ầm!

 

Trần Tinh không ngờ yêu nhân này không sợ Tâm Đăng, Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật quay người, lao về phía Trần Tinh, Hạng Thuật đá văng Phùng Thiên Quân, một tay ôm lấy lưng Trần Tinh, lôi cậu lăn lộn một vòng, trốn ra sau bệ đá. Ba người né hắc hỏa, Hạng Thuật đẩy Trần Tinh ra sau cột đá, quay người lập tức xông ra.

 

Nhưng đúng lúc này, từ phía xa truyền tới tiếng gà gáy, nam nhân áo đen điên cuồng cười lên, ngông cuồng nói: “Xong rồi.”

 

Ngay sau đó, ở giữa bệ đá, thi thể Tư Mã Vĩ tuôn ra hắc hỏa ngặp trời, từ trong khe hở áo giáp bay ra, sau đó lóe lên tại chỗ, áo giáp bay lên hóa thành điểm đen bay về phía tây bắc.

 

Phía đông lộ ra một tầng sáng trắng, nam nhân áo đen giơ tay kia, lắc hai cái, tay trái cầm nỏ, tay phải chủy thủ, từ từ rơi xuống, hướng về phía Hạng Thuật, không để Trần Tinh và Phùng Thiên Quân vào mắt, chỉ chú tâm đối phó Hạng Thuật.

 

“Hắn không có chân,” Phùng Thiên Quân ở sau cột đá nói, “Là quỷ à? Đối phó thế nào?”

 

Trần Tinh: “Ta không biết…”

 

Phùng Thiên Quân: “Không phải đệ là Khu ma sư sao?”

 

Trần Tinh: “Vấn đề ta không biết gã là cái gì?”

 

Trần Tinh không ngừng suy nghĩ, cậu chưa từng thấy yêu quái này trong cổ tịch, Hạng Thuật đã vung kiếm, trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là cái gì?”

 

“Ta cũng không biết.” Nam nhân với gương mặt tái nhợt nói, “Không quan trọng, tiếp chiêu…”

 

Nam nhân áo đen phóng tới chỗ Hạng Thuật, vung chủy thủ, Hạng Thuật lập tức đón đỡ, nhưng tên này có thể bay, lại di chuyển như ma quỷ, chủy thủ tung bay, tạo ra vô số hư ảnh, cùng với nỏ cứng bên tay trái. Hạng Thuật chém giết thế nào cũng chỉ trúng áo bào đen của yêu quái này, không tổn thương gã được tí nào.

 

Phùng Thiên Quân thấy đối phương quá khó đối phó, đành cầm trường đao lại xông ra!

 

Nhất định có cách… Trần Tinh liên tục thúc giục Tâm Đăng, nghĩ thầm xem dùng pháp thuật đốt mặt gã có tác dụng hay không? Tâm Đăng trong tay cậu lúc mạnh lúc yếu, không ngừng biến ảo, đột nhiên cậu nhận ra…

 

…thanh kiếm trên tay Hạng Thuật, theo sự thôi thúc của Trần Tinh mà chấn động, bắt đầu sáng rực lên!

 

Hạng Thuật cũng phát hiện, trong lúc cấp bách liếc nhìn Trần Tinh.

 

“Kiếm!” Hạng Thuật quát.

 

Lúc này Phùng Thiên Quân đã vọt lên, chém nửa thân dưới nam nhân áo đen, hắc hỏa phun trào, quét sạch khu vực trung tâm nghĩa địa.

 

Trần Tinh nâng tay trái, khom người, ấn tay trái về phía Hạng Thuật đằng xa.

 

Sau một khắc, kiếm sắt trong tay Hạng Thuật phun ra bạch quang lóa mắt, lúc chạm vào hắc hỏa, như mặt trời chiếu rọi, khu trục hắc diễm không còn một tia!

 

Nam nhân khẽ giật mình đang định bay cao trốn đi, Phùng Thiên Quân đã đạp lên cột đá nhảy lên không chém bổ xuống đầu, ép gã quay lại mặt đất. Hạng Thuật cầm kiếm, vung mạnh, tạo ra một đường ánh sáng chói lòa, xoay người, lệch bước, quay ngược kiếm đâm.

 

Nam nhân bị trường kiếm mang theo pháp lực Tâm Đăng đam xuyên lồng ngực, kêu lên thảm thiết, điên cuồng rung động.

 

“Vì sao, ta lại bị ánh sáng này…” hắc diễm dưới áo nam nhân hóa thành bạch hỏa, phun ra bốn phương tám hướng, bị đốt thành tro.

 

“Không biết.” Ba người trăm miệng một lời đáp.

 

Trần Tinh bồi thêm một câu: “Biết cũng không nói cho ngươi, trách thì trách bản thân ngươi đi.”

 

Âm thanh vang lên, nam nhân bị thiêu thành vô vàn điểm sáng, lóe lên rồi biến mất, áo bào rơi xuống tự động bốc cháy, cháy hừng hực xong thì cát bụi trở về với cát bụi, chẳng còn lại gì.

 

Mặt trời đỏ rực dần dâng lên trên núi Long Trung, chiếu sáng nghĩa địa giữa lòng núi, quân Tấn lăn lộn kêu rên trên đất cũng dần dừng lại, nghi hoặc trong lòng Trần Tinh càng lúc càng lớn, giương mắt nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật khom người, nhặt mặt nạ rơi xuống của nam nhân áo đen kia.

 

__________

 

[1] Loạn Bát Vương: là chiến loạn do 8 vị vương gia họ Tư Mã thuộc hoàng tộc nhà Tây Tấn gây ra từ năm 291 tới năm 306, thời Tấn Huệ Đế (Tư Mã Trung).

 

Tám vị vương gia tham gia vào chiến loạn này: Tư Mã Lượng, Tư Mã Luân, Tư Mã Vĩ, Tư Mã Nghệ, Tư Mã Dĩnh, Tư Mã Ngung, Tư Mã Việt, Tư Mã Quýnh.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.