Định hải phù sinh lục

Chương 6: Bạt loạn



Huynh không phải sát thủ, Phùng huynh, huynh gạt người.

 

Đoạn sạn đạo bị cái xác nện xuống, miễn cưỡng thì vẫn đi qua được, sau khi rời khỏi nhất tuyến thiên, Phùng Thiên Quân đi lên một chỗ đất cao, để Trần Tinh tạm nghỉ, lại kéo cỗ thi thể kia qua bắt đâu kiểm tra.

 

Là một binh sĩ quân Tấn, bị rơi đến nhũn cả người, thân thể lạnh buốt cứng ngắc, Phùng Thiên Quân nói: “Người này chết xong mới bị ném. Đệ xem nguyên nhân tại sao người ta chết đi.”

 

Hai người lật cái xác qua lại kiểm tra một hồi, không phát hiện dấu vết của đao kiếm thương tên, trên cổ cũng không có vết bầm tím.

 

“Có lẽ là trúng độc.” Trần Tinh nói, “Thời gian tử vong quá lâu, ta không nhận ra nổi, phải tìm ngỗ tác thôi. Đối phương muốn hủy thi xóa bỏ dấu vết sao?”

 

Biểu tình của bộ thi thể kia vặn vẹo kinh khủng, chắc chắn trước khi chết đã bị kinh hãi, nhưng người chết oan uổng thì sau đó đều có cảm giác sợ hãi dữ tợn, không thể phán đoán được. Chỉ xác nhận được một việc, là người này chết được hai ngày, trên mặt có một tầng sương, vì thời tiết giá lạnh nên mới chưa rữa nát, trùng khớp với lời nói của vị Thư lệnh kia.

 

Phùng Thiên Quân: “Ta lên trên kia tìm xem, xem có thể phát hiện manh mối nào không, đệ chờ ở đây một lúc, có người đến thì hô lên, ta ở bên kia nhìn thây được.”

 

Trần Tinh đáp: “Không sao, từ trước tới nay vận khí ta rất tốt, ở đây một lát không xảy ra chuyện đầu, vừa nãy thi thể rơi xuống cũng không bị đập vào người mà.”

 

Phùng Thiên Quân cầm nỏ sắt, đeo đao cứng bên hông, đi bộ lên vách núi nhất tuyến thiên xem xét, quay đầu lại nói: “Ta đoán người ném xác biết hai ta ở dưới, không có ý ném trúng đệ.”

 

Trần Tinh: “? ? ?”

 

Thân thủ Phùng Thiên Quân mạnh mẽ, ban đầu hắn nhảy lên một mỏm đá, sau đó quay người bật lên, chạy dọc theo vách núi lên một mô đá cao hơn, sau đấy nhảy lên tiếp, cứ thế mà vọt lên đỉnh nhất tuyến thiên.

 

Trần Tinh đang ngẫm lại lời nói của Phùng Thiên Quân – biết phía dưới có người, không định ném vào người chúng ta? Là có ý gì? Bỗng nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ, người vứt xác đang cảnh báo, không được đi qua chỗ này?

 

Chẳng biết tại sao, Trần Tinh luôn cảm thấy có một cặp mắt trong bóng đêm đang dõi theo cậu.

 

Phùng Thiên Quân đứng trên đỉnh cao phất tay, Trần Tinh cũng phất tay ra hiệu.

 

“Tìm được gì rồi?” Trần Tinh hô.

 

Phùng Thiên Quân không trả lời, hắn bỗng dưng biến mất, Trần Tinh bắt đầu lo lắng, chưa được bao lâu, Phùng Thiên Quân từ trên một sườn núi cao khác tìm đường đi xuống còn dắt theo quân mã.

 

Trần Tinh thở phào, Phùng Thiên Quân nhìn sắc mặt cậu, biết là Trần Tinh lo lắng cho mình, cười nói: “Làm sao? Thiên Trì đệ lo ta gặp chuyện ư?”

 

Trần Tinh nói: “Đương nhiên! Rừng núi hoang vu thế này hành động một mình nguy hiểm chứ.”

 

Phùng Thiên Quân bỗng nhớ tới một câu: “Bèo nước gặp nhau, mới quen chưa đầy mười hai canh giờ, cái tên tiểu tử này.”

 

Trần Tinh cũng không biết vì, cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ thấy Phùng Thiên Quân một tay nhấc thi thể ném lên lưng ngựa. Buộc chặt xong, hắn vỗ mông ngựa, nói: “Đi! Đưa hắn về Mạch Thành, Mạch Thành! Giá!”

 

Con ngựa chở thi thể, cứ thế chay đi.

 

Hai người tìm chỗ cản gió dưới chân núi nhóm lửa, quyết định nghỉ một đêm ngoài trời, ngày mai rời núi sẽ tính tiếp.

 

Trần Tinh nhìn đồng lửa, hai người ngồi im không nói chuyện, ngơ ngẩn.

 

“Phùng huynh, huynh đang nghĩ gì?” Trần Tinh hỏi Phùng Thiên Quân.

 

Ánh lửa chiếu lên gương mặt Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân hờ hững đáp: “Đang nghĩ xem người kia chết thế nào, còn đệ?”

 

“Ta cũng vậy.” Trần Tinh đáp. Thời gian có hạn, không thể kiểm tra kỹ thi thể binh sĩ đã chết được.

 

“Có lẽ làm ám khí cực nhỏ,” Trần Tinh nói, “Có độc mạnh, mới đạt được hiệu quả này.”

 

Phùng Thiên Quân nhíu mày, nói: “Thôi, ngủ đi hiền đệ, võ công ngu huynh không bì được với hộ pháp của đệ, nhưng ít nhiều cũng có chút bản lĩnh. Ban đêm đệ cứ nằm sát ta mà ngủ, đừng ngại.”

 

Trần Tinh lại không hề sợ, vận khí của cậu trước giờ lúc nào cũng linh nhiệm, địch nhân thế nào cũng không cần động thủ, ông trời sẽ giải quyết giúp. Trước đó xuôi nam đến Tương Dương, Tương Dương bị vây thành hòm sắt, Trần Tinh đợi mãi không vào được thành nên bí quá hóa liều, nửa đêm cầm theo ngọn đèn nhặt được, chạy thẳng đến khoảng đất trống ngoài thành định hùng hổ đi bộ vào đoạt tòa thành đệ nhất Kinh Châu này.

 

Hành động ngu xuẩn này khiến hai mươi vạn quân địch chú ý, quân Tần phái một đội chừng một trăm người đuổi theo, kết quả, tên bắn không lệch thì là bị gió thổi. Trần Tinh chạy phía trước còn lạc đường, không phân biệt được bốn phía, dẫn theo đội kỵ binh chạy đến bờ sông ngoài thành Tương Dương, trời đông giá rét, nước sông đóng băng, Trần Tinh trượt đi, nhanh chóng lướt qua mặt sông. Kỵ binh đằng sau quá nặng nề, đạp lên mặt băng xong thì rơi hết vào làn nước buốt giá.

 

Vừa sang bờ sông, Trần Tinh lại phát hiện một cái thang bí mật do ai đó dựng lên, có vẻ định bí mật công thành, lập tức leo lên, bò tới đỉnh tường thành cũng không gặp quan binh đi tuần thành, kỵ binh đuổi đến, Trần Tinh đẩy thang xuống, không ít quân địch rơi vào sông băng. Cuối cùng sửa sang tóc tai quần áo, thuận lợi vào thành.

 

Mỗi lần gặp phiền phức, Trần Tinh hay hô “A? Chỗ này có thang! Tốt quá! Chỗ này có ngựa này, may ghê! Tốt quá! Tốt quá!” Trong vô số lời hô “Tốt quá!”, dọc đường những ai có can đảm tấn công cậu đều rơi vào cảnh người ngã ngựa đổ, tè ra quần.

 

Trần Tinh nghĩ đi nghĩ lại, xoay người, Phùng Thiên Quân đưa lưng về phía Trần Tinh ngủ, Trần Tinh lại vươn tay, sờ sờ tay Phùng Thiên Quân, rờ qua rờ lại.

 

Phùng Thiên Quân: “…”

 

Trần Tinh: “Phùng huynh, tay huynh cứng quá nha, châm cứu cho huynh có khi phải tốn lực lắm đây.”

 

Phùng Thiên Quân lại hơi ngượng ngùng: “Thật chứ?”

 

Trần Tinh “Ừ”, tiện tay sờ lên lồng ngực Phùng Thiên Quân, ở trong núi học y thuật tám năm, đầu tiên là phải học nhận biết huyệt vị, sờ mộc nhân, sờ sư phụ. Biết thớ cơ mỗi người, dáng người khác nhau thì huyệt đạo cũng dễ lệch. Sư phụ bệnh nặng đã lâu, thân thể gầy ốm, không giống thể trạng cường tráng của Phùng Thiên Quân cánh tay, lồng ngực đều mạnh mẽ.

 

Phùng Thiên Quân nhắc nhở: “Hiền đệ, hai chúng ta mới quen được một ngày, tiến triển thế này nhanh quá.”

 

“À.” Trần Tinh thu bàn tay đang bóp huyệt đạo trên vai Phùng Thiên Quân lại, thuận miệng nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ tò mò thôi.”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Tò mò gì? Ngu huynh áng chừng chín tấc, bình thường thì không đến bốn tấc.”

 

Trần Tinh còn chưa kịp hiểu chín tấc bốn tấc có ý gì, lại nói: “Huynh không phải sát thủ, Phùng huynh, huynh lừa ta.”

 

Phùng Thiên Quân: “…”

 

Phùng Thiên Quân dù đưa lưng về phía Trần Tinh, nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ nguy hiểm, cười nói: “Sao đệ biết?”

 

“Cánh tay và lồng ngực sát thủ sẽ không thế này,” Trần Tinh nói, “Sư phụ ta là sát thủ, dáng người khác huynh rất nhiều.”

 

“Sát thủ cũng khác nhau.” Phùng Thiên Quân xoay người, giải thích: “Luyện công khác nhau.”

 

“Ừm.” Trần Tinh không kiên nhẫn, nhắm mắt lại, Phùng Thiên Quân lại bất an, nhưng nói dối bị người ta bóc mẽ, Trần Tinh lại chẳng để ý ngủ trước.

 

Một cơn gió nổi lên, đột nhiên Phùng Thiên Quân mở hai mắt, khịt mũi một cái, giương mắt nhìn về hướng bắc, sao Bắc Đẩu dần hạ xuống, đã qua giờ Tí sang giờ Sửu, trong gió có mùi rất kỳ lạ.

 

Phùng Thiên Quân lập tức ngồi dậy, quay đầu nhìn Trần Tinh, Trần Tinh vẫn còn ngủ say.

 

Mùi kia ngày càng rõ, từ đầu gió bay tới, Phùng Thiên Quân nhẹ nhàng rút đao, xách đao nhình xung quanh, tinh thần cảnh giác tìm nơi phát ra nùi. Hai con ngựa bị buộc dưới gốc cây bắt đầu sợ hãi, tỏ ra nóng nảy.

 

Từ bụi cây thấp truyền ra tiếng động rất nhẹ, Phùng Thiên Quân dừng chân, chụp lấy chủ thủy, đột nhiên một bóng người vô thanh vô tức nhào ra!

 

Phùng Thiên Quân lập tức xuất đao, một đao như chớp giật bổ thẳng lồng ngực bóng đen, đồng thời hắn lùi lại đằng sau, khi lùi ra, tay trái rút dao lập tức đâm thẳng vào cổ kẻ đánh lén bên cạnh!

 

Phùng Thiên Quân: “! ! !”

 

Đao tay phải đâm vào tim địch nhân, một đao giết được địch, chủy thủ tay trái đâm vào cổ, hai chiêu được tính toán kỹ càng, có thể lập tức đoạt mạng người. Nhưng Phùng Thiên Quân không ngờ rằng hai kẻ này chẳng màng đao kiếm đang đâm vào người, người phía sau giơ cánh tay khỏe mạnh, bóp cặt cổ Phùng Thiên Quân. Người đằng trước thì ôm chặt lấy nửa người hắn.

 

Phùng Thiên Quân trợn to hai mắt, ngửi thấy mùi thi thể thối rữa, trước mắt là hai Tấn binh đã chết!

 

Người đã chết? !

 

Cổ Phùng Thiên Quân bị ghìm chặt, muốn gọi Trần Tinh dậy, nhưng không phát ra được âm thanh, hắn nhấc chân đá văng hoạt thi phía trước, một tiếng trầm đục vang lên, lồng ngực đối phương phát ra tiếng xương cốt gãy vụn, bay vụt ra ngoài rơi xuống vách núi.

 

Diệt được một con, thì con đằng sau càng siết chặt, cái miệng đỏ lòm cách mặt hắn chưa đầy ba tấc định cắn ngay xuống cổ.

 

Chó của Trần Tinh tỉnh, chạy về phía hoạt thi nhe nanh trợn mắt sủa.

 

Phùng Thiên Quân quay người, nhấc hoạt thi kia lên, nhưng cánh tay đối phương không hề buông lỏng, hắn cùng với quái vật kia ngã ra đất, đụng gãy cánh tay người chết, người kia vẫn không buông, chiêu thức đối phó với người sống, dùng lên đám quái vật không sợ đau đớn này chẳng có tí tác dụng nào!

 

“Trần…” Phùng Thiên Quân khó khăn kêu lên, ra hiệu con chó mau đi đánh thức chủ nhân của nó.

 

Hai con ngựa sợ hãi, giật dây cương chạy mất dạng. Trần Tinh ngủ say, bình thường sét đánh ngang tai cũng chẳng tỉnh, Phùng Thiên Quân thì lăn lộn với hoạt thi kia cách có ba bước, Trần Tinh chỉ quay người, đưa lưng về phía Phùng Thiên Quân. Hai tay hoạt thi bóp chặt cổ Phùng Thiên Quân, hai chân quấn quanh hông hắn, như ác quỷ đéo bám, nó há mồm mấy lần định cắn xuống, Phùng Thiên Quân đều tránh thoát.

 

Phùng Thiên Quân kéo theo một hoạt thi như giòi trong xương, sắp bị ghìm đến ngạt thở, giãy dụa bò đến trước mặt Trần Tinh. Rốt cuộc cũng tóm được tấm thảm dưới người Trần Tinh kéo tuột một cái.

 

Trần Tinh lộn vòng đầu đập vào tảng đá, lập tức quát to một tiếng, tỉnh dậy.

 

Trần Tinh: “Phùng huynh?”

 

Chó: “Gâu! Gâu! Gâu!”

 

Phùng Thiên Quân: “… … …”

 

“A!!” Trần Tinh quát to một tiếng, “Cái gì! A! Bạt?!”

 

Trước mắt Phùng Thiên Quân tối sầm, cố gắng dùng sức gỡ tay hoạt thi, Trần Tinh lập tức lao lên, nói: “Đừng kêu! Đây là Bạt sao? Phùng huynh, huynh đang làm gì?”

 

Phùng Thiên Quân chỉ chỉ cánh tay hoạt thi, nghiến răng nghiến lợi sắp tắt thở, Trần Tinh bước lên giúp gỡ tay hoạt thi, hoạt thi gầm gừ với cậu, định cắn, Trần Tinh vội rút tay về, hô: “Bạt! Bạt còn sống! Không đúng, nói như vậy không được…. yêu quái!!!”

 

Phùng Thiên Quân: “… … …”

 

Trần Tinh nhặt tảng đá, ra sức nện lên tay hoạt thi, Phùng Thiên Quân kiệt lực, thủ thế ra hiệu, ý là cậu mau nhanh chạy đi đừng quản nữa, hắn kéo theo hoạt thi, dùng toàn bộ khí lực còn sót lại, đập cả hoạt thi vào vách núi.

 

“Chờ chút!” Trần Tinh quay đầu nhìn, thấy trên cổ hoạt thi có cắm chủy thủ mới rút ra định cắt đứt tay nó, nhưng đống lửa đã tàn, tối om chẳng nhìn thấy gì cả, Trần Tinh hít sâu một hơi, dùng Tâm Đăng chiếu sáng, bạch quang sáng chói từ tay cậu chiếu lên gương mặt hoạt thi…

 

…Trong chớp mắt, hoạt thi gào thét, đúng là nó sợ hãi ánh sáng của Tâm Đăng, giơ tay lên che chắn, cánh tay buông lỏng, Phùng Thiên Quân thoát ra, hô một tiếng ném hoạt thi qua vai, quăng mạnh lên núi đá.

 

Trần Tinh còn chưa kịp phản ứng, Phùng Thiên Quân quát: “Mau lùi ra sau!”

 

Hoạt thi kia bị Phùng Thiên Quân dùng mười thành công lực ném, đâm sầm vào vách núi, đầu vỡ nát óc bắn ra, tỏa ra mùi thối gay mũi, thân thể mềm oặt rũ xuống, chết lần hai.

 

Trần Tinh thở dốc, nói: “Yêu quái từ đâu tới?”

 

Trần Tinh muốn tiến lên, Phùng Thiên Quân lại không ngừng ho khan kéo cậu lại, nói: “Chỗ này không ở lâu được, đi mau!”

 

“Chờ một chút!” Trần Tinh nói, “Ta phải xem kỹ, lần đầu nhìn thấy Bạt đó, rốt cuộc là từ đâu tới?”

 

Đây không phải lần đầu Trần Tinh gặp yêu quái, Bạt vốn được ghi chép trong cổ tịch, truyền thuyết kể rằng xác chết cổ xưa nhiều năm không hỏng, hóa thành hoạt thi, gọi là Bạt. Chỉ là trông thấy tận mắt vẫn gợi lên lòng hiếu kỳ của cậu, Phùng Thiên Quân cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra đã vượt qua phạm vi tiếp nhận của hắn, hai mắt ngập tràn sự kinh ngạc, không ngừng thở dốc.

 

Đột nhiên con chó quay về phía rừng cây, bắt đầu sủa loạn.

 

“Bên kia còn rất nhiều… hiền đệ, đệ nhất định phải nghiên cứu ở đây, bây giờ à?” Phùng Thiên Quân nói.

 

Trần Tinh xoay người, thấy trên sườn núi, dưới sườn núi, bốn phương tám hướng phải có đến ba mươi, bốn mươi hoạt thi, thân thể nguyên vẹn hoặc y phục rách rưới, chẳng biết chết bao lâu, lắc la lắc lư đi về hướng bọn họ.

 

“Không, không, nhiều lắm, để bàn sau đi.” Trần Tinh vội sửa miệng.

 

“Vậy còn không chạy?” Phùng Thiên Quân quyết định thật nhanh, lôi theo Trần Tinh chạy hướng ngược lại.

 

Phùng Thiên Quân nhanh bước, kéo Trần Tinh hơn mười trượng, Trần Tinh vừa chạy vừa quay đầu, Phùng Thiên Quân mới nhận ra tiểu tử này không có võ không chạy được, lúc này xoay người lại cứu, ai ngờ trên đường xuất hiện mấy hoạt thi nhào về phía hắn.

 

Trần Tinh lại hô, ngay trong chớp mắt, quay người chạy về phía vách núi, Phùng Thiên Quân đuổi theo, Trần Tinh chạy đến trước vách núi, tóm lấy dây leo trèo lên, một con hoạt thi đã đuổi tới, Phùng Thiên Quân đành xông đến cứu. Trần Tinh leo được một nửa, dùng sức kéo một cái, mấy tảng đá lớn trên đỉnh bị dây leo giữ lại lập tức lăn xuống ầm ầm!

 

“Coi chừng!” Phùng Thiên Quân quát.

 

Trần Tinh nghe thấy, nghiêng người né sang, lăn một vòng giữa không trung.

 

Đá tảng từ phía trên nện xuống, đầu tiên là đập thẳng ba con hoạt thi đang đuổi theo Trần Tinh, lại thuận theo sườn núi lăn xuống, đẩy ngã một loạt hoạt thi, dồn tới, rơi xuống sườn núi thứ hai, biến mất vô tung vô ảnh.

 

Trên đường núi, Phùng Thiên Quân cũng bị hoạt thi vây quanh, trong tay chỉ có một cây chủy thủ, hắn nhìn bốn phía, Trần Tinh thoát khỏi hiểm cảnh, nhanh chóng nằm xuống, Phùng Thiên Quân quát: “Phát sáng đi! Bọn chúng sợ ánh sáng!”

 

Trần Tinh lập tức ấn tay phải lên ngực trái, nhưng khi ánh sáng còn chưa kịp tỏa ra, một thân ảnh xuất hiện, như gió táp lướt qua vòng vây, đao kêu vù vù, ánh sáng lóe lên, Hoàn Thủ đao xoay vòng, chém hoạt thi thành hai đoạn, sau đó đao ném sang cho Phùng Thiên Quân, đúng là vũ khí của Phùng Thiên Quân làm rơi xuống sườn núi.

 

“Cám ơn!” Phùng Thiên Quân nói.

 

Gương mặt người kia hiện ra, Trần Tinh thấy trong lòng rủn rẩy, bỗng nhiên hô, “Hạng Thuật? Là ngươi?!”

 

Người đó là Hạng Thuật, chỉ thấy hai tay y trống trơn, dẫn dầu nhảy lên, vượt qua bụi cây, kéo hai người chạy về phía vách núi.

 

Trần Tinh chợt nhớ tới thi thể bị rơi xuống hôm trước, hỏi: “Là ngươi bảo chúng ta đi đường vòng?”

 

Hạng Thuật dừng bước dưới vách núi, liếc nhìn Trần Tinh: “Ở chỗ này chờ, đừng có rời đi, hừng đông thì ra khỏi núi.”

 

Nói xong y quay người, đi dọc theo con đường lúc đến.

 

“Ngươi đi đâu?” Trần Tinh hô, đang định đuổi theo thì bị Phùng Thiên Quân túm lại.

 

“Đó là cái gì?” Phùng Thiên Quân hỏi Trần Tinh, “Nói rõ ràng!”

 

Trần Tinh nói: “Giải thích phức tạp quá… chỗ này nhất định có gì đó kỳ lạ.”

 

Cậu giải thích cho Phùng Thiên Quân, truyền thuyết “thi thể lâu ngày không hỏng, hóa thành Bạt”. Nhưng trong cổ tịch không ghi chép nguyên nhân hóa Bạt, chỉ biết có Bạt trên đời, sẽ gây ra đại nạn cho thiên hạ, hạn hán lớn nhỏ ở Thần Châu đã kéo dài hơn một trăm sáu mươi năm. Long Trung chính là phong thủy bảo địa trong nhân gian, có Bạt xuất hiện có nghĩa là gì?

 

Vì sao Hạng Thuật lại ở đây.

 

Trần Tinh dù thế nào cũng muốn đi xem, ỷ vào Tuế Tinh hộ mệnh, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không có việc gì, nếu không đi theo, Hạng Thuật có khi còn gặp nguy hiểm hơn.

 

Huynh không phải sát thủ, Phùng huynh, huynh gạt người.

 

Đoạn sạn đạo bị cái xác nện xuống, miễn cưỡng thì vẫn đi qua được, sau khi rời khỏi nhất tuyến thiên, Phùng Thiên Quân đi lên một chỗ đất cao, để Trần Tinh tạm nghỉ, lại kéo cỗ thi thể kia qua bắt đâu kiểm tra.

 

Là một binh sĩ quân Tấn, bị rơi đến nhũn cả người, thân thể lạnh buốt cứng ngắc, Phùng Thiên Quân nói: “Người này chết xong mới bị ném. Đệ xem nguyên nhân tại sao người ta chết đi.”

 

Hai người lật cái xác qua lại kiểm tra một hồi, không phát hiện dấu vết của đao kiếm thương tên, trên cổ cũng không có vết bầm tím.

 

“Có lẽ là trúng độc.” Trần Tinh nói, “Thời gian tử vong quá lâu, ta không nhận ra nổi, phải tìm ngỗ tác thôi. Đối phương muốn hủy thi xóa bỏ dấu vết sao?”

 

Biểu tình của bộ thi thể kia vặn vẹo kinh khủng, chắc chắn trước khi chết đã bị kinh hãi, nhưng người chết oan uổng thì sau đó đều có cảm giác sợ hãi dữ tợn, không thể phán đoán được. Chỉ xác nhận được một việc, là người này chết được hai ngày, trên mặt có một tầng sương, vì thời tiết giá lạnh nên mới chưa rữa nát, trùng khớp với lời nói của vị Thư lệnh kia.

 

Phùng Thiên Quân: “Ta lên trên kia tìm xem, xem có thể phát hiện manh mối nào không, đệ chờ ở đây một lúc, có người đến thì hô lên, ta ở bên kia nhìn thây được.”

 

Trần Tinh đáp: “Không sao, từ trước tới nay vận khí ta rất tốt, ở đây một lát không xảy ra chuyện đầu, vừa nãy thi thể rơi xuống cũng không bị đập vào người mà.”

 

Phùng Thiên Quân cầm nỏ sắt, đeo đao cứng bên hông, đi bộ lên vách núi nhất tuyến thiên xem xét, quay đầu lại nói: “Ta đoán người ném xác biết hai ta ở dưới, không có ý ném trúng đệ.”

 

Trần Tinh: “? ? ?”

 

Thân thủ Phùng Thiên Quân mạnh mẽ, ban đầu hắn nhảy lên một mỏm đá, sau đó quay người bật lên, chạy dọc theo vách núi lên một mô đá cao hơn, sau đấy nhảy lên tiếp, cứ thế mà vọt lên đỉnh nhất tuyến thiên.

 

Trần Tinh đang ngẫm lại lời nói của Phùng Thiên Quân – biết phía dưới có người, không định ném vào người chúng ta? Là có ý gì? Bỗng nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ, người vứt xác đang cảnh báo, không được đi qua chỗ này?

 

Chẳng biết tại sao, Trần Tinh luôn cảm thấy có một cặp mắt trong bóng đêm đang dõi theo cậu.

 

Phùng Thiên Quân đứng trên đỉnh cao phất tay, Trần Tinh cũng phất tay ra hiệu.

 

“Tìm được gì rồi?” Trần Tinh hô.

 

Phùng Thiên Quân không trả lời, hắn bỗng dưng biến mất, Trần Tinh bắt đầu lo lắng, chưa được bao lâu, Phùng Thiên Quân từ trên một sườn núi cao khác tìm đường đi xuống còn dắt theo quân mã.

 

Trần Tinh thở phào, Phùng Thiên Quân nhìn sắc mặt cậu, biết là Trần Tinh lo lắng cho mình, cười nói: “Làm sao? Thiên Trì đệ lo ta gặp chuyện ư?”

 

Trần Tinh nói: “Đương nhiên! Rừng núi hoang vu thế này hành động một mình nguy hiểm chứ.”

 

Phùng Thiên Quân bỗng nhớ tới một câu: “Bèo nước gặp nhau, mới quen chưa đầy mười hai canh giờ, cái tên tiểu tử này.”

 

Trần Tinh cũng không biết vì, cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ thấy Phùng Thiên Quân một tay nhấc thi thể ném lên lưng ngựa. Buộc chặt xong, hắn vỗ mông ngựa, nói: “Đi! Đưa hắn về Mạch Thành, Mạch Thành! Giá!”

 

Con ngựa chở thi thể, cứ thế chay đi.

 

Hai người tìm chỗ cản gió dưới chân núi nhóm lửa, quyết định nghỉ một đêm ngoài trời, ngày mai rời núi sẽ tính tiếp.

 

Trần Tinh nhìn đồng lửa, hai người ngồi im không nói chuyện, ngơ ngẩn.

 

“Phùng huynh, huynh đang nghĩ gì?” Trần Tinh hỏi Phùng Thiên Quân.

 

Ánh lửa chiếu lên gương mặt Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân hờ hững đáp: “Đang nghĩ xem người kia chết thế nào, còn đệ?”

 

“Ta cũng vậy.” Trần Tinh đáp. Thời gian có hạn, không thể kiểm tra kỹ thi thể binh sĩ đã chết được.

 

“Có lẽ làm ám khí cực nhỏ,” Trần Tinh nói, “Có độc mạnh, mới đạt được hiệu quả này.”

 

Phùng Thiên Quân nhíu mày, nói: “Thôi, ngủ đi hiền đệ, võ công ngu huynh không bì được với hộ pháp của đệ, nhưng ít nhiều cũng có chút bản lĩnh. Ban đêm đệ cứ nằm sát ta mà ngủ, đừng ngại.”

 

Trần Tinh lại không hề sợ, vận khí của cậu trước giờ lúc nào cũng linh nhiệm, địch nhân thế nào cũng không cần động thủ, ông trời sẽ giải quyết giúp. Trước đó xuôi nam đến Tương Dương, Tương Dương bị vây thành hòm sắt, Trần Tinh đợi mãi không vào được thành nên bí quá hóa liều, nửa đêm cầm theo ngọn đèn nhặt được, chạy thẳng đến khoảng đất trống ngoài thành định hùng hổ đi bộ vào đoạt tòa thành đệ nhất Kinh Châu này.

 

Hành động ngu xuẩn này khiến hai mươi vạn quân địch chú ý, quân Tần phái một đội chừng một trăm người đuổi theo, kết quả, tên bắn không lệch thì là bị gió thổi. Trần Tinh chạy phía trước còn lạc đường, không phân biệt được bốn phía, dẫn theo đội kỵ binh chạy đến bờ sông ngoài thành Tương Dương, trời đông giá rét, nước sông đóng băng, Trần Tinh trượt đi, nhanh chóng lướt qua mặt sông. Kỵ binh đằng sau quá nặng nề, đạp lên mặt băng xong thì rơi hết vào làn nước buốt giá.

 

Vừa sang bờ sông, Trần Tinh lại phát hiện một cái thang bí mật do ai đó dựng lên, có vẻ định bí mật công thành, lập tức leo lên, bò tới đỉnh tường thành cũng không gặp quan binh đi tuần thành, kỵ binh đuổi đến, Trần Tinh đẩy thang xuống, không ít quân địch rơi vào sông băng. Cuối cùng sửa sang tóc tai quần áo, thuận lợi vào thành.

 

Mỗi lần gặp phiền phức, Trần Tinh hay hô “A? Chỗ này có thang! Tốt quá! Chỗ này có ngựa này, may ghê! Tốt quá! Tốt quá!” Trong vô số lời hô “Tốt quá!”, dọc đường những ai có can đảm tấn công cậu đều rơi vào cảnh người ngã ngựa đổ, tè ra quần.

 

Trần Tinh nghĩ đi nghĩ lại, xoay người, Phùng Thiên Quân đưa lưng về phía Trần Tinh ngủ, Trần Tinh lại vươn tay, sờ sờ tay Phùng Thiên Quân, rờ qua rờ lại.

 

Phùng Thiên Quân: “…”

 

Trần Tinh: “Phùng huynh, tay huynh cứng quá nha, châm cứu cho huynh có khi phải tốn lực lắm đây.”

 

Phùng Thiên Quân lại hơi ngượng ngùng: “Thật chứ?”

 

Trần Tinh “Ừ”, tiện tay sờ lên lồng ngực Phùng Thiên Quân, ở trong núi học y thuật tám năm, đầu tiên là phải học nhận biết huyệt vị, sờ mộc nhân, sờ sư phụ. Biết thớ cơ mỗi người, dáng người khác nhau thì huyệt đạo cũng dễ lệch. Sư phụ bệnh nặng đã lâu, thân thể gầy ốm, không giống thể trạng cường tráng của Phùng Thiên Quân cánh tay, lồng ngực đều mạnh mẽ.

 

Phùng Thiên Quân nhắc nhở: “Hiền đệ, hai chúng ta mới quen được một ngày, tiến triển thế này nhanh quá.”

 

“À.” Trần Tinh thu bàn tay đang bóp huyệt đạo trên vai Phùng Thiên Quân lại, thuận miệng nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ tò mò thôi.”

 

Phùng Thiên Quân nói: “Tò mò gì? Ngu huynh áng chừng chín tấc, bình thường thì không đến bốn tấc.”

 

Trần Tinh còn chưa kịp hiểu chín tấc bốn tấc có ý gì, lại nói: “Huynh không phải sát thủ, Phùng huynh, huynh lừa ta.”

 

Phùng Thiên Quân: “…”

 

Phùng Thiên Quân dù đưa lưng về phía Trần Tinh, nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ nguy hiểm, cười nói: “Sao đệ biết?”

 

“Cánh tay và lồng ngực sát thủ sẽ không thế này,” Trần Tinh nói, “Sư phụ ta là sát thủ, dáng người khác huynh rất nhiều.”

 

“Sát thủ cũng khác nhau.” Phùng Thiên Quân xoay người, giải thích: “Luyện công khác nhau.”

 

“Ừm.” Trần Tinh không kiên nhẫn, nhắm mắt lại, Phùng Thiên Quân lại bất an, nhưng nói dối bị người ta bóc mẽ, Trần Tinh lại chẳng để ý ngủ trước.

 

Một cơn gió nổi lên, đột nhiên Phùng Thiên Quân mở hai mắt, khịt mũi một cái, giương mắt nhìn về hướng bắc, sao Bắc Đẩu dần hạ xuống, đã qua giờ Tí sang giờ Sửu, trong gió có mùi rất kỳ lạ.

 

Phùng Thiên Quân lập tức ngồi dậy, quay đầu nhìn Trần Tinh, Trần Tinh vẫn còn ngủ say.

 

Mùi kia ngày càng rõ, từ đầu gió bay tới, Phùng Thiên Quân nhẹ nhàng rút đao, xách đao nhình xung quanh, tinh thần cảnh giác tìm nơi phát ra nùi. Hai con ngựa bị buộc dưới gốc cây bắt đầu sợ hãi, tỏ ra nóng nảy.

 

Từ bụi cây thấp truyền ra tiếng động rất nhẹ, Phùng Thiên Quân dừng chân, chụp lấy chủ thủy, đột nhiên một bóng người vô thanh vô tức nhào ra!

 

Phùng Thiên Quân lập tức xuất đao, một đao như chớp giật bổ thẳng lồng ngực bóng đen, đồng thời hắn lùi lại đằng sau, khi lùi ra, tay trái rút dao lập tức đâm thẳng vào cổ kẻ đánh lén bên cạnh!

 

Phùng Thiên Quân: “! ! !”

 

Đao tay phải đâm vào tim địch nhân, một đao giết được địch, chủy thủ tay trái đâm vào cổ, hai chiêu được tính toán kỹ càng, có thể lập tức đoạt mạng người. Nhưng Phùng Thiên Quân không ngờ rằng hai kẻ này chẳng màng đao kiếm đang đâm vào người, người phía sau giơ cánh tay khỏe mạnh, bóp cặt cổ Phùng Thiên Quân. Người đằng trước thì ôm chặt lấy nửa người hắn.

 

Phùng Thiên Quân trợn to hai mắt, ngửi thấy mùi thi thể thối rữa, trước mắt là hai Tấn binh đã chết!

 

Người đã chết? !

 

Cổ Phùng Thiên Quân bị ghìm chặt, muốn gọi Trần Tinh dậy, nhưng không phát ra được âm thanh, hắn nhấc chân đá văng hoạt thi phía trước, một tiếng trầm đục vang lên, lồng ngực đối phương phát ra tiếng xương cốt gãy vụn, bay vụt ra ngoài rơi xuống vách núi.

 

Diệt được một con, thì con đằng sau càng siết chặt, cái miệng đỏ lòm cách mặt hắn chưa đầy ba tấc định cắn ngay xuống cổ.

 

Chó của Trần Tinh tỉnh, chạy về phía hoạt thi nhe nanh trợn mắt sủa.

 

Phùng Thiên Quân quay người, nhấc hoạt thi kia lên, nhưng cánh tay đối phương không hề buông lỏng, hắn cùng với quái vật kia ngã ra đất, đụng gãy cánh tay người chết, người kia vẫn không buông, chiêu thức đối phó với người sống, dùng lên đám quái vật không sợ đau đớn này chẳng có tí tác dụng nào!

 

“Trần…” Phùng Thiên Quân khó khăn kêu lên, ra hiệu con chó mau đi đánh thức chủ nhân của nó.

 

Hai con ngựa sợ hãi, giật dây cương chạy mất dạng. Trần Tinh ngủ say, bình thường sét đánh ngang tai cũng chẳng tỉnh, Phùng Thiên Quân thì lăn lộn với hoạt thi kia cách có ba bước, Trần Tinh chỉ quay người, đưa lưng về phía Phùng Thiên Quân. Hai tay hoạt thi bóp chặt cổ Phùng Thiên Quân, hai chân quấn quanh hông hắn, như ác quỷ đéo bám, nó há mồm mấy lần định cắn xuống, Phùng Thiên Quân đều tránh thoát.

 

Phùng Thiên Quân kéo theo một hoạt thi như giòi trong xương, sắp bị ghìm đến ngạt thở, giãy dụa bò đến trước mặt Trần Tinh. Rốt cuộc cũng tóm được tấm thảm dưới người Trần Tinh kéo tuột một cái.

 

Trần Tinh lộn vòng đầu đập vào tảng đá, lập tức quát to một tiếng, tỉnh dậy.

 

Trần Tinh: “Phùng huynh?”

 

Chó: “Gâu! Gâu! Gâu!”

 

Phùng Thiên Quân: “… … …”

 

“A!!” Trần Tinh quát to một tiếng, “Cái gì! A! Bạt?!”

 

Trước mắt Phùng Thiên Quân tối sầm, cố gắng dùng sức gỡ tay hoạt thi, Trần Tinh lập tức lao lên, nói: “Đừng kêu! Đây là Bạt sao? Phùng huynh, huynh đang làm gì?”

 

Phùng Thiên Quân chỉ chỉ cánh tay hoạt thi, nghiến răng nghiến lợi sắp tắt thở, Trần Tinh bước lên giúp gỡ tay hoạt thi, hoạt thi gầm gừ với cậu, định cắn, Trần Tinh vội rút tay về, hô: “Bạt! Bạt còn sống! Không đúng, nói như vậy không được…. yêu quái!!!”

 

Phùng Thiên Quân: “… … …”

 

Trần Tinh nhặt tảng đá, ra sức nện lên tay hoạt thi, Phùng Thiên Quân kiệt lực, thủ thế ra hiệu, ý là cậu mau nhanh chạy đi đừng quản nữa, hắn kéo theo hoạt thi, dùng toàn bộ khí lực còn sót lại, đập cả hoạt thi vào vách núi.

 

“Chờ chút!” Trần Tinh quay đầu nhìn, thấy trên cổ hoạt thi có cắm chủy thủ mới rút ra định cắt đứt tay nó, nhưng đống lửa đã tàn, tối om chẳng nhìn thấy gì cả, Trần Tinh hít sâu một hơi, dùng Tâm Đăng chiếu sáng, bạch quang sáng chói từ tay cậu chiếu lên gương mặt hoạt thi…

 

…Trong chớp mắt, hoạt thi gào thét, đúng là nó sợ hãi ánh sáng của Tâm Đăng, giơ tay lên che chắn, cánh tay buông lỏng, Phùng Thiên Quân thoát ra, hô một tiếng ném hoạt thi qua vai, quăng mạnh lên núi đá.

 

Trần Tinh còn chưa kịp phản ứng, Phùng Thiên Quân quát: “Mau lùi ra sau!”

 

Hoạt thi kia bị Phùng Thiên Quân dùng mười thành công lực ném, đâm sầm vào vách núi, đầu vỡ nát óc bắn ra, tỏa ra mùi thối gay mũi, thân thể mềm oặt rũ xuống, chết lần hai.

 

Trần Tinh thở dốc, nói: “Yêu quái từ đâu tới?”

 

Trần Tinh muốn tiến lên, Phùng Thiên Quân lại không ngừng ho khan kéo cậu lại, nói: “Chỗ này không ở lâu được, đi mau!”

 

“Chờ một chút!” Trần Tinh nói, “Ta phải xem kỹ, lần đầu nhìn thấy Bạt đó, rốt cuộc là từ đâu tới?”

 

Đây không phải lần đầu Trần Tinh gặp yêu quái, Bạt vốn được ghi chép trong cổ tịch, truyền thuyết kể rằng xác chết cổ xưa nhiều năm không hỏng, hóa thành hoạt thi, gọi là Bạt. Chỉ là trông thấy tận mắt vẫn gợi lên lòng hiếu kỳ của cậu, Phùng Thiên Quân cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra đã vượt qua phạm vi tiếp nhận của hắn, hai mắt ngập tràn sự kinh ngạc, không ngừng thở dốc.

 

Đột nhiên con chó quay về phía rừng cây, bắt đầu sủa loạn.

 

“Bên kia còn rất nhiều… hiền đệ, đệ nhất định phải nghiên cứu ở đây, bây giờ à?” Phùng Thiên Quân nói.

 

Trần Tinh xoay người, thấy trên sườn núi, dưới sườn núi, bốn phương tám hướng phải có đến ba mươi, bốn mươi hoạt thi, thân thể nguyên vẹn hoặc y phục rách rưới, chẳng biết chết bao lâu, lắc la lắc lư đi về hướng bọn họ.

 

“Không, không, nhiều lắm, để bàn sau đi.” Trần Tinh vội sửa miệng.

 

“Vậy còn không chạy?” Phùng Thiên Quân quyết định thật nhanh, lôi theo Trần Tinh chạy hướng ngược lại.

 

Phùng Thiên Quân nhanh bước, kéo Trần Tinh hơn mười trượng, Trần Tinh vừa chạy vừa quay đầu, Phùng Thiên Quân mới nhận ra tiểu tử này không có võ không chạy được, lúc này xoay người lại cứu, ai ngờ trên đường xuất hiện mấy hoạt thi nhào về phía hắn.

 

Trần Tinh lại hô, ngay trong chớp mắt, quay người chạy về phía vách núi, Phùng Thiên Quân đuổi theo, Trần Tinh chạy đến trước vách núi, tóm lấy dây leo trèo lên, một con hoạt thi đã đuổi tới, Phùng Thiên Quân đành xông đến cứu. Trần Tinh leo được một nửa, dùng sức kéo một cái, mấy tảng đá lớn trên đỉnh bị dây leo giữ lại lập tức lăn xuống ầm ầm!

 

“Coi chừng!” Phùng Thiên Quân quát.

 

Trần Tinh nghe thấy, nghiêng người né sang, lăn một vòng giữa không trung.

 

Đá tảng từ phía trên nện xuống, đầu tiên là đập thẳng ba con hoạt thi đang đuổi theo Trần Tinh, lại thuận theo sườn núi lăn xuống, đẩy ngã một loạt hoạt thi, dồn tới, rơi xuống sườn núi thứ hai, biến mất vô tung vô ảnh.

 

Trên đường núi, Phùng Thiên Quân cũng bị hoạt thi vây quanh, trong tay chỉ có một cây chủy thủ, hắn nhìn bốn phía, Trần Tinh thoát khỏi hiểm cảnh, nhanh chóng nằm xuống, Phùng Thiên Quân quát: “Phát sáng đi! Bọn chúng sợ ánh sáng!”

 

Trần Tinh lập tức ấn tay phải lên ngực trái, nhưng khi ánh sáng còn chưa kịp tỏa ra, một thân ảnh xuất hiện, như gió táp lướt qua vòng vây, đao kêu vù vù, ánh sáng lóe lên, Hoàn Thủ đao xoay vòng, chém hoạt thi thành hai đoạn, sau đó đao ném sang cho Phùng Thiên Quân, đúng là vũ khí của Phùng Thiên Quân làm rơi xuống sườn núi.

 

“Cám ơn!” Phùng Thiên Quân nói.

 

Gương mặt người kia hiện ra, Trần Tinh thấy trong lòng rủn rẩy, bỗng nhiên hô, “Hạng Thuật? Là ngươi?!”

 

Người đó là Hạng Thuật, chỉ thấy hai tay y trống trơn, dẫn dầu nhảy lên, vượt qua bụi cây, kéo hai người chạy về phía vách núi.

 

Trần Tinh chợt nhớ tới thi thể bị rơi xuống hôm trước, hỏi: “Là ngươi bảo chúng ta đi đường vòng?”

 

Hạng Thuật dừng bước dưới vách núi, liếc nhìn Trần Tinh: “Ở chỗ này chờ, đừng có rời đi, hừng đông thì ra khỏi núi.”

 

Nói xong y quay người, đi dọc theo con đường lúc đến.

 

“Ngươi đi đâu?” Trần Tinh hô, đang định đuổi theo thì bị Phùng Thiên Quân túm lại.

 

“Đó là cái gì?” Phùng Thiên Quân hỏi Trần Tinh, “Nói rõ ràng!”

 

Trần Tinh nói: “Giải thích phức tạp quá… chỗ này nhất định có gì đó kỳ lạ.”

 

Cậu giải thích cho Phùng Thiên Quân, truyền thuyết “thi thể lâu ngày không hỏng, hóa thành Bạt”. Nhưng trong cổ tịch không ghi chép nguyên nhân hóa Bạt, chỉ biết có Bạt trên đời, sẽ gây ra đại nạn cho thiên hạ, hạn hán lớn nhỏ ở Thần Châu đã kéo dài hơn một trăm sáu mươi năm. Long Trung chính là phong thủy bảo địa trong nhân gian, có Bạt xuất hiện có nghĩa là gì?

 

Vì sao Hạng Thuật lại ở đây.

 

Trần Tinh dù thế nào cũng muốn đi xem, ỷ vào Tuế Tinh hộ mệnh, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không có việc gì, nếu không đi theo, Hạng Thuật có khi còn gặp nguy hiểm hơn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.