Định hải phù sinh lục

Chương 40: Trách nhiệm



Đây là chuyện nguy hiểm nhất xảy ra với Sắc Lặc Cổ Minh từ khi thành lập tới giờ.

 

Một thảm kịch bất ngờ, mãnh liệt xông đến, theo lời kể lại của người ở Sắc Lặc Xuyên, ngày thứ ba sau khi Hạng Thuật rời đi, quân đoàn hoạt thi không biết từ đâu xuất hiện, công phá Sắc Lặc Xuyên.

 

Mọi người vốn theo những gì Đại Thiền Vu đã dặn dò, tăng cường đề phòng, tuần tra khắp nơi, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, còn thả ưng đi do thám động tĩnh xung quanh.

 

Nhưng biến cố vẫn xảy ra, mà lại từ trong nội bộ Sắc Lặc Xuyên. Góc đông bắc núi Âm truyền tin tức tới, ban đầu tộc trưởng còn tưởng các bộ tìm nhau gây hấn, nhưng bạo động ngày càng lớn không cản nổi, toàn bộ Sắc Lặc Xuyên hỗn loạn, trong đêm tối xuất hiện hoạt thi điên cuồng cắn xé khắp nơi.

 

Trong đêm giơ tay không thấy được năm ngón, các tộc trưởng chỉ sợ bị thương người một nhà, đành lùi, lùi mãi, lập phòng tuyến nhưng lại bị phá tan. Thêm nữa một đám hoạt thi đối địch với bọn họ lúc trước, được Do Đa dẫn đầu giết vào doanh địa, mặc kệ người sống, cắn giết một đám hoạt thi khác.

 

“Do Đa…” Trần Tinh lẩm bẩm, “Đúng, Do Đa đến báo thù.”

 

Trần Tinh nghe xong run sợ, từ lời kể lại có thể đoán được tình hình khi đó hỗn loạn thế nào, tuyệt vọng ra sao.

 

Thiết Lặc, Cao Xa, Hung Nô, Lư Thủy, Bắc Yết, Ô Hằng, lãnh đạo các bộ tụ tập bên đống lửa giữa bãi trống, ai cũng nghiêm túc, bên ngoài vệ sĩ dũng mãnh bao quanh đen nghịt, không ai nói một lời, chờ đợi Hạng Thuật đưa ra quyết định.

 

“Góc đông bắc là chỗ nào?” Trần Tinh dự cảm hỗn loạn xảy ra trong doanh địa Sắc Lặc Xuyên, nhất định có liên quan đến người Hồ ở đó.

 

“Doanh địa người Nhu Nhiên.” Hạng Thuật thấp giọng nói.

 

Hạng Thuật trước khi đi, từng bắt Xa La Phong phải đảm nhiệm chức vụ thay mặt cho Đại Thiền Vu, nhưng khi hoạt thi xuất hiện lại là từ chỗ của tộc Nhu Nhiên. Sắc Lặc Xuyên rơi vào tình cảnh đó, Xa La Phong không xuất đầu lộ diện. Một đêm hoảng loạn xảy ra, Hồ tộc thu dọn tàn quân, rút khỏi bình nguyên dưới dãy núi Âm rồi phóng hỏa, không kịp mang theo quân nhu tài vật.

 

Một mồi lửa thiêu rụi Sắc Lặc Xuyên thành mảnh đất trống, hai mươi bốn vạn người Hồ hốt hoảng rút lui, chạy vào trong núi Âm. Mấy ngày sau đám hoạt thi lại đuổi theo, lần này chặn cửa vào hẻm núi, ý đồ vây chết bọn họ bên trong.

 

“Lĩnh quân là Do Đa?” Trần Tinh hỏi.

 

Căn cứ theo tin tức nhận được, Do Đa và Xa La Phong ngày xưa có huyết hải thâm cừu, náo loạn bắt đầu từ doanh địa Nhu Nhiên có thể là do Do Đa công phá.

 

Tộc trưởng Ô Hằng dùng tiếng Tiên Ti nói với Trần Tinh: “Không, A Khắc Lặc vương phi nói, nàng nhìn thấy Xa La Phong và Chu Chân, còn thấy Do Đa nên nàng muốn ở lại báo thù cho trưởng tử.

 

Trần Tinh: “…”

 

Hạng Thuật: “! ! !”

 

Hạng Thuật ngẩng đầu lên, không tin nổi nhìn tộc trưởng Ô Hằng, lập tức có người quát hắn để hắn đừng nói lung tung. Các tộc trưởng ngồi vây quanh một chỗ, Trần Tinh nhìn gương mặt bọn họ thấy rõ thần sắc không tín nhiệm. Bọn họ bắt đầu không tin tưởng Đại Thiền Vu Hạng Thuật nữa, thái độ rất rõ ràng, chuyện này ít nhiều có liên quan đến Trần Tinh, lần đầu tiên từ khi Hạng Thuật đảm nhiệm Đại Thiền Vu, mấy lần tự ý rời đi, trách nhiệm lần này lại còn giao cho Xa La Phong vốn không khiến mọi người tin phục, rồi vội vàng đi phương bắc cũng không giải thích gì.

 

Dù có liên quan đến Trần Tinh hay không, Xa La Phong cũng là an đáp của Hạng Thuật, xảy ra biến cố nghiêm trọng như vậy còn không xuất hiện đã khiến bất mãn trong Sắc Lặc Xuyên dâng cao.

 

“Đại Thiền Vu!” tộc trưởng Ô Hằng nói, “Hiện tại phải làm gì? Tộc nhân không có lương thực chỉ có thể đào tuyết lấp bụng.”

 

“Nhà bị hủy,” tộc trưởng Cao Xa nói, “Không biết tung tích hung thủ thì báo thù thế nào?!”

 

“Đây là khích tướng!” lại có người nói.

 

Lúc này mọi người bắt đầu hung hăng, Hạng Thuật hít sâu một hơi, nhíu mày, bỗng nhiên đứng dậy, Trần Tinh lập tức cảm giác được, Hạng Thuật muốn dẫn người rời hẻm núi đi tìm Xa La Phong.

 

“Mời các vị về nghỉ trước,” Trần Tinh nhìn quanh, biết bây giờ cậu phải nói gì đó để Hạng Thuật tỉnh táo lại, lập tức giải thích, “Sáng mai, Đại Thiền Vu sẽ có câu trả lời.”

 

“Thân phận của ngươi là gì?” Tộc trưởng Lư Thủy không nể mặt, “Có tư cách gì thay Đại Thiền Vu nói chuyện?”

 

Đám người lập tức nháy mắt ra hiệu cho tộc trưởng Lư Thủy, tộc trưởng Thiết Lặc mở miệng: “Đây là Thần Y! Ngươi không nhận ra hả?”

 

Sắc trời tối đen, Trần Tinh một thân bụi bặm mỏi mệt, tộc trưởng Lư Thủy ban đầu không nhận ra, đến lúc nhìn kỹ Trần Tinh, mới không nói, dù sao Trần Tinh ở Sắc Lặc Xuyên mấy tháng trị bệnh cứu không biết bao người, rất có danh vọng, uy danh Hạng Thuật vẫn còn, cũng chờ được bao nhiêu ngày rồi chẳng việc gì phải vội vàng.

 

Đám người rời đi, Hạng Thuật và Trần Tinh quay lại doanh địa người Thiết Lặc, đọc dường bị vô số người Hồ nhìn chòng chọc, Hạng Thuật không dám đối măt với bọn họ, đây là biến cố nghiêm trọng nhất từ khi y làm Đại Thiền Vu đến nay.

 

“Vì sao Tâm Đăng không dùng được?” Hạng Thuật nói với Trần Tinh.

 

Trần Tinh nói: “Cái này phải hỏi bản thân ngươi! Buông ta! Thuật Luật Không!”

 

Trần Tinh muốn gỡ tay Hạng Thuật đang bóp chặt cổ tay cậu, vùng vẫy mấy lần, giọng nói Hạng Thuật đầy uy hiếp: “Nói rõ cho ta!”

 

Trần Tinh không nhịn tí nào, chìn chằm chằm Hạng Thuật, ánh mắt nghiêm nghị chính trực, khiến Hạng Thuật khẽ giật mình buông lỏng tay.

 

“Trong lòng ngươi chỉ muốn báo thù,” Trần Tinh nói, “Bị cừu hận ngự trị sẽ không cảm ứng được Tâm Đăng của ta.”

 

Lời này như cảnh tỉnh, khiến Hạng Thuật thông suốt. Từ lúc quay về Sắc Lặc Xuyên, nhìn thấy thảm trạng trước mắt, tung tích tộc nhan không rõ, chẳng biết sống chết khiến Hạng Thuật chìm sâu vào thù hận, lửa giận sục sôi, y ra tay không hề có chương pháp, chỉ muốn chém kẻ thù của Sắc Lặc Xuyên thành trăm mảnh.

 

Một lời bi phẫn, sát ý che mắt, vì thế không cộng minh được với Tâm Đăng của Trần Tinh.

 

“Ngươi thấy thảm trạng của tộc nhân, trong lòng bị thù hận xâm chiếm.” Trần Tinh nhíu mày, trách cứm “Nhưng ta thấy tộc nhân tay thây phôi đầy đồng ta biết tìm ai báo thù? Người cũng đã chết rồi, hiện giờ ngươi nên quan tâm nhất là làm thế nào bảo hộ những người còn sống! Đó mới là việc quan trọng nhất!”

 

“Ta biết.” Hạng Thuật hít sâu một hơi, nhắm hai mắt.

 

Trần Tinh nói: “Đây là thời khắc cực kỳ nguy hiểm với Sắc Lặc Xuyên, nếu ngươi hành động theo cảm tính, sáng mai còn chưa kịp giải thích, chỉ sợ toàn bộ đã táng thân nơi này.”

 

Hạng Thuật giơ cánh tay run rẩy, ra hiệu Trần Tinh đừng nói nữa.

 

Một lát sau y cũng trấn định lại.

 

Trần Tinh: “Vì kế hoạch hôm nay nhất định phải…”

 

Hạng Thuật nói: “Phái thám tử, tìm thông đạo rời núi, không thể được, lúc trời sáng ngươi đi theo ta, chúng ta nghĩ cách dẫn người phá vây.”

 

Trần Tinh tán đồng gật đầu, hơi hai trăm ngàn người ẩn thân chỗ này, nhất định phải mau chuyển đi, tính mạng tộc nhân mới là việc quan trọng nhất.

 

Lúc này tộc trưởng Thiết Lặc tới, người này tên là Thạch Mạt Khôn, ý là âm thanh tên bay, năm đó là võ sĩ bên cạnh phụ thân Hạng Thuật khi làm Đại Thiền Vu, chừng bốn mươi tuổi cực kỳ đáng tin, được toàn tộc kính ngưỡng. Thuật Luật thị xuất thân từ tộc Thiết Lặc, sau khi đảm nhiệm Đại Thiền Vu, Hạng Thuật không quan tâm việc trong tộc nữa, đều giao phó cho Thạch Mạt Khôn.

 

Thạch Mạt Khôn cũng không ngại Trần Tinh, nói với Hạng Thuật: “Thuật Luật Không, an đáp Xa La Phong của ngươi đồ sát toàn bộ già trẻ tộc A Khắc Lặc, ngay cả hài nhi cũng không tha, võ sĩ dưới trướng hắn, Chu Chân sống lại, thành hoạt thi, trận hỗn loạn này nguyên nhân là từ Xa La Phong, nay các trưởng tộc ở đó, ta không dám nói, ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng với mọi người.”

 

Trần Tinh: “! ! !”

 

Tay Hạng Thuật thoáng run rẩy, ra hiệu Trần Tinh dừng chen lời, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, tin dữ cứ đến liên tiếp.

 

“Ngươi nhìn thấy tận mắt?” lông mày Hạng Thuật nhíu chặt, việc này đả kích y còn nhiều hơn là nhìn thấy thảm cảnh ở Sắc Lặc Xuyên, làm y đứng không vững nữa.

 

“Ta nghe nói.” Thạch Mạt Khôn nói, “Lúc rút lui khỏi Sắc Lặc Xuyên, tộc chúng ta và tộc A Khắc Lặc bộc hậu, không ít người nhìn thấy Xa La Phong và Chu Chân truy sát  người A Khắc Lặc, bọn họ cướp tiểu vương tử A Khắc Lặc đi, vương phi mới dẫn người quay về tìm.”

 

Lúc này một bàn tay duỗi ra, kéo Trần Tinh, Trần Tinh nhìn lại thấy là Tiêu Sơn.

 

Tiêu Sơn ngồi xổm trên đất, cầm một miếng bánh không biết lấy đâu ra, giơ giơ cho Trần Tinh ra hiệu cậu ăn đi.

 

Hạng Thuật thở dốc, nhìn Trần Tinh, Trần Tinh gật đầu, biết y bảo cậu đưa Tiêu Sơn đi, thế là hai người đến bên cạnh doanh địa Thiết Lặc. Tiêu Sơn nhảy qua nhảy lại, nhào lên lưng Trần Tinh muốn để cậu ôm, Trần Tinh đành cõng nó đi.

 

Xa La Phong, Chu Chân… nên làm gì đây? Trần Tinh nhìn doanh địa Thiết Lặc không xa, thấy Hạng Thuật cùng Thạch Mạt Khôn vào doanh địa bắt đầu nghị sự với tộc nhân, tìm cách giải quyết.

 

“Ai cho đệ ăn?” Trần Tinh hỏi Tiêu Sơn, “Sói đâu rồi?”

 

Tiêu Sơn chỉ chỗ người Hung Nô tụ tập, Trần Tinh lập tức biết là lấy từ bên đó.

 

Đàn sói tản ra, đang ngồi chồm hỗm trên núi đá, chiếm một cứ điểm trên cao, nhìn chăm chú phương xa, Trần Tinh bò lên giữa sườn núi chỉ thấy hoạt thi ngoài xa chưa tản đi, tốp năm tốp ba từ trong bình nguyên gió tuyết chậm chạp đi tới, tới gần hẻm núi cũng không tùy tiện xông vào.

 

“Bọn chúng đang chờ cái gì?” Trần Tinh cau mày.

 

Tiêu Sơn ngồi bên cạnh Trần Tinh đã ăn xong một cái bánh, lúc đó một con sói gầy chột mắt tới, cõng theo một con vật kỳ quái, chân sau dài, chân trước ngắn, toàn thân lông vàng, mặt mũi đần độn.

 

“Đây là con gì?” Trần Tinh tò mò nhìn kỹ con vật được sói cõng tới kia.

 

Nó hồng hộc kêu mấy tiếng, Tiêu Sơn vỗ đầu nó. Trần Tinh nói: “Đây là bái hả? Núi Âm có bái?”

 

Cổ ngữ nói ‘lang bái vi gian’*, nghe đồn bái cực kỳ thông minh, thường bày mưu cho sói hại người, đây là lần đầu Trần Tinh nhìn thấy bái.

 

*lang bái vi gian: cấu kết làm chuyện xấu.

 

Con bái khò khè như muốn nói gì, Tiêu Sơn đẩy đẩy Trần Tinh ra hiệu đi theo.

 

“Đệ tìm được gì sao?” Trần Tinh hỏi.

 

“Sao?” Tiêu Sơn đáp.

 

Tiêu Sơn thi thoảng sẽ học Trần Tinh nói chuyện, nhưng không hiểu nghĩa, Trần Tinh thầm nghĩ đợi đến lúc rảnh rỗi sẽ dạy cho Tiêu Sơn, dù sao nó cũng phải quay về sống cùng với tocoj nhân.

 

“Đứng lên đi,” Trần Tinh nói, “Đứng lên, đứng thẳng lên.”

 

Tiêu Sơn thích dùng tay chân chạm đất, thêm cặp long trảo, chạy rất nhanh, bị Trần Tinh yêu cầu đứng thẳng đi bộ có vẻ không thích, nhưng nhìn quanh thấy ai cũng đi bằng hai chân, đành miễn cưỡng đi một dodanj.

 

Trần Tinh muốn khi quay về Sắc Lặc Xuyên, chuẩn bị quần áo cho Tiêu Sơn, giúp nhóc tắm rửa, nhưng mọi chuyện xảy ra bây giờ vẫn chưa gặp dịp.

 

“Nơi này là đâu?” Trần Tinh được Tiêu Sơn dẫn tới một hang núi, bên trong có gió thổi ra.

 

Tiêu Sơn vẽ vài tòa núi trên mặt đất, chỉ bốn phía, lại chỉ sơn động, vẽ một người que bên ngoài núi, lại vẽ một đường cong xuyên qua núi vòng qua người que, đánh mũi tên.

 

“Tốt quá! Chỗ này có sơn động! Sơn động này có đường ra!” Trần Tinh kinh ngạc hô, “Tốt quá rồi! Các ngươi thông minh quá!”

 

Sói cõng bái đi từ sơn động ra, Tiêu Sơn quơ quơ móng vuốt, Trần Tinh lập tức hiểu – nhóc con muốn đi đánh lén võ tướng Tư Mã Việt. Chỉ vì đám này xâm chiếm Tạp La Sát nên khiến bệnh tình của Lục Ảnh chuyển xấu, Tiêu Sơn dù không rõ nguyên nhân nhưng cảm giác được hoạt thi, võ sĩ cố liên quan đến cái chết của Lục Ảnh, nó muốn báo thù.

 

“Chờ một chút,” Trần Tinh quả quyết, “Để người rút đi trước đã.”

 

Tiêu Sơn muốn chui vào động, Trần Tinh lại nói: “Đừng làm loạn! Theo ta!” Rồi cậu kéo Tiêu Sơn, không nói lời nào dẫn nhóc về doanh địa tộc Thiết Lặc. Trần Tinh bỗng nhiên thấy chiêu này rất hiệu qua, chẳng trách mỗi lần Hạng Thuật lười giải thích toàn kéo người đi luôn.

 

Trong doanh địa, bầu không khí trầm xuống, lúc Trần Tinh đi vào, mọi người có vẻ đang khó khăn đưa ra quyết định, sắc mặt Hạng Thuật còn khó coi hơn.

 

“Các ngươi định làm thế nào?” Trần Tinh thấy có đồ ăn, lấy đưa cho Tiêu Sơn. Tiêu Sơn thấy đồ ăn, tạm quên chuyện báo thù, hạ mông xuống ngồi ăn trước.

 

Hạng Thuật nói: “Canh năm, tộc Thiết Lặc dẫn đầu mười sáu bộ Sắc Lặc Cổ Minh phá vây, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, rồi sắp xếp cho già trẻ trong tộc mới đi tìm Xa La Phong.”

 

Trần Tinh nói: “Tiêu Sơn tìm được một chỗ… Này! Đừng có uống! Là rượu!”

 

Tiêu Sơn ôm vò, đã uống hơn một nửa vò rượu rồi.

 

Canh hai, hơn hai trăm ngàn người của Sắc Lặc Xuyên đi dọc theo sơn động rút lui, không gây bất kỳ tiếng động nào. Hạng Thuật và Trần Tinh đoạn hậu ở cửa hang, các trưởng tộc đếm người rồi rời đi.

 

Canh ba, canh bốn, đến canh năm, bên ngoài hẻm núi vang một tiếng quạ kêu, người Thiết Lặc đi cuối cùng.

 

“Rời khỏi núi Âm thì đi đâu đây?” Trần Tinh nói, “Nhập quan?”

 

“Đi tây bắc,” Hạng Thuật nói, “Cáp Lạp Hòa Lâm.”

 

Trần Tinh cứ nghĩ Hạng Thuật sẽ ở lại, chờ cho đến khi mọi người rút lui xong, đơn thương độc mã giết quân đoàn hoạt thi, truy nã Xa La Phong, nhưng y không làm vậy.

 

“Đi đi.” Hạng Thuật giao Tiêu Sơn say mềm cho Trần Tinh.

 

Trần Tinh hơi bất ngờ, Hạng Thuật hít một hơi, cau mày nói, “Ngươi nói đúng, hiện tại ta phải ở cùng các tộc nhân, không thể bỏ rơi bọn họ.”

 

Hai người dắt ngựa tiến lên, bỗng nhiên Hạng Thuật nói: “Ai dạy ngươi chuyện này?”

 

“Cái gì?” Trần Tinh đang mải nghĩ về kẻ địch, mờ mịt nói.

 

Hạng Thuật nói: “Ngươi thông suốt hơn ta nhiều, so với việc hành động theo cảm tính thì không bằng quý trọng người trước mắt.”

 

Trần Tinh bất đắc dĩ cười cười, nghĩ thầm có lẽ vì thời gian của cậu chẳng còn bao lâu, chỉ cần biết như thế tự dưng sẽ chỉ chú ý những gì trước mặt.

 

Nhưng cậu không nói, chỉ đáp: “Ta cũng không biết có đúng hay không, nhưng ngươi xem, bọn họ đều đặt hi vọng lên người ngươi, mà gặp Bạt loạn, mọi người chưa kịp bình tĩnh, lại tùy tiện phản công, chỉ có nguy hiểm hơn, mọi người đều cần nghỉ ngơi.”

 

Ngựa được phân chia hết, Trần Tinh, Hạng Thuật và Tiêu Sơn, ba người chỉ có một con ngựa.

 

“Kỳ quái,” Trần Tinh nói, “Con ngựa mẹ ngươi để lại đâu?”

 

Ngoài Tạp La Sát, con ngựa chạy đi rồi cũng không quay lại, Trần Tinh luôn cảm thấy lúc đó nó muốn dẫn bọn họ đi đâu đó, không chỉ vậy, con bái hiểu tính người kia cũng khiến cậu cảm thấy quái lại. Sau khi Vạn Pháp Quy Tịch, yêu tộc thế gian không nói chuyện được nữa, cũng không tu luyện thành hình người. Núi Âm mặc dù không có nhiều, nhưng thế nào cũng có yêu quái, không chừng con ngựa già và con bái đó là yêu, biết nội tình gì đó.

 

Nhưng tình hình gấp gáp, bọn họ không thể truy tra, Hạng Thuật dắt ngựa, Trần Tinh ngồi trên ngựa ôm Tiêu Sơn theo mọi người khởi hành, mười sáu tộc biết đây là cơ hội sống sót cuối cùng của bọn họ, gấp rút hành quân. Ngựa và xe dành cho người già trẻ em, một ngày một đêm đã đến sông Tát Lạp Ô Tô.

 

Đến Long thành đã qua ba ngày đêm, Trần Tinh kiệt sức, hai mươi vạn người tràn vào Cáp Lạp Hòa Lâm, trong chớp mắt cả tòa thành cổ khôi phục sức sống. Chuyện đầu tiên Hạng Thuật làm là phái các tộc gia cố tường thành, tăng nhân thủ tuần tra, đuốc thắp sáng cả đêm, biến Long thành thành một lô cốt cực lớn.

 

Đám thợ săn tiến vào bình nguyên, vừa điều tra vừa nghĩ cách chuẩn bị thêm vật tư cho mùa đông, săn thêm thú rừng để cung cấp cho tộc nhân. Mấy ngày nay Hạng Thuật chẳng nói được mấy câu khiến Trần Tinh lo lắng mãi, cho đến ngày đầu tiên tới Long thành, bên ngoài xảy ra hỗn loạn nho nhỏ.

 

Đàn sói vây dưới tường Long thành, các tộc cảm thấy nguy hiểm, dọc đường đi, Trần Tinh đã giải thích qua với bọn hộ, đám sói đến bảo vệ bọn họ, là người bảo vệ của tộc Hung Nô thì các tộc mới bớt ê ngại. Nhưng đúng ngày hai mươi hai tháng chạp, đàn sói  bắt đầu kêu gào liên tục.

 

Trần Tinh đi theo Tiêu Sơn, lên tường thành, Tiêu Sơn ngồi xổm trên tường, cúi đầu kêu vài tiếng.

 

Hạng Thuật cũng tới, chỉ thấy Bạch Tông rời hàng ngũ, ngửa đầu, nhìn Tiêu Sơn tru mất tiếng, Trần Tinh phát hiện, trong mắt Tiêu Sơn có ánh nước.

 

“Bọn nó muốn đi sao?” Trần Tinh hỏi Tiêu Sơn.

 

Tiêu Sơn không rõ lắm, nhưng chữ ‘đi’ nghe nhiều cũng thành quen, nhóc con hiểu nên gật gật đầu.

 

Thế là Bạch Tông dẫn đàn sói, đi ngược về phương bắc, biến mất giữa bình nguyên gió tuyết.

 

Hạng Thuật nói: “Đàn sói biết ở lại đây sẽ chỉ tranh ăn với người, không chịu qua nổi mùa đông.”

 

Người Hung Nô rối rít đi ra, bái biệt ‘Lang Thần’ Bạch Tông, Trần Tinh nghĩ thầm từ nay về sau, Tiêu Sơn chỉ còn có một mình.

 

“Được rồi, nếu thế này…” Trần Tinh nói, “Đồng bọn của đệ đi hết rồi, Tiêu Sơn, chúng ta nên…”

 

Tiêu Sơn: “?”

 

“Tắm rửa?” Trần Tinh không nhịn nổi nữa.

 

“Không!” Tiêu Sơn hô, “Không! Không! Không! Đi! Đi!”

 

Tiêu Sơn học được câu đầu tiên là “Trần Tinh”, thứ hai là “Không”, thứ ba là “Đi”. Sau đó Trần Tinh lượn vòng quanh thành, nhờ người Hung Nô và người Thiết Lặc giúp đỡ mới tóm được Tiêu Sơn, ấn nhóc vào trong bồn tắm nóng hổi.

 

Tiêu Sơn hô to “Không không không”, cuối cùng bị Trần Tinh cưỡng ép tắm rửa, điên cuồng kêu gào.

 

“Đệ xem ta cũng phải tắm!” Trần Tinh nói, “Đệ là ngươi! Không phải thú! Mà có là thú thì cũng phải tắm!”

 

Trần Tinh bị Tiêu Sơn giãy dụa hắt nước ướt cả người, đành đi vào tắm chung, thuận tiện khống chế nhóc con. Cáp Lạp Hòa Lâm có hành cung của Hung Nô vương, bể tắm sáu thước vuông, phòng tắm nổi lửa, tuyết trong bể hóa thành nước nóng có thể dùng tắm rửa.

 

Trần Tinh lôi Tiêu Sơn vào tắm, Tiêu Sơn bị xối ướt cả người, vò mẻ không sợ vỡ nữa, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

 

“Đệ nhìn đệ xem!” Trần Tinh cầm cổ tay Tiêu Sơn, chà chà nửa ngày, nói: “Bẩn chết được!”

 

Tiêu Sơn dí đầu mình gần lại trước mặt Trần Tinh.

 

Trần Tinh: “??”

 

Tóc Tiêu Sơn rối bù, Hạng Thuật nói: “Nó bảo ngươi liếm.”

 

Trần Tinh thế nào cũng không hạ miệng được, nhưng nhớ tới đám sói tắm rửa cho sói con sẽ phải liếm lông, nên mới nói là thú vật sẽ ‘liếm cho con’. Cậu đành ngửi ngugiwr  rồi liếm một cái.

 

Hạng Thuật vào phòng tắm, cởi võ bào Đại Thiền Vu, cũng ngâm mình, mệt mỏi thở dài một hơi.

 

“Tình hình thế nào?” Trần Tinh hỏi.

 

“Trinh sát tìm thấy rồi, hoạt thi đang trên đường,” Hạng Thuật đáp, “Vừa qua địa phận sông Tát Lạp Ô Tô.”

 

Trời đông giá rét, tốc độ bầy thi chậm lại, trước đó vài ngày Trần Tinh nghe thấy người Thiết Lặc bàn luận, Hạng Thuật lập kế hoạch, tạm hoãn chuyện báo thù, hiện giờ quan trọng nhất là tính mạng của tộc nhân. Mà Xa La Phong nếu trở thành hoạt thi, nhất định sẽ còn quay lại.

 

Mấy ngày này, Trần Tinh cảm giác được Hạng Thuật phải đè nén tâm trạng mình, nếu y một thân một mình thì đã đi tìm Xa La Phong rồi. Nhưng Hạng Thuật là Đại Thiền Vu, bảo vệ Sắc Lặc Xuyên là trách nhiệm lớn nhất của y.

 

Trần Tinh không dám hỏi nhiều về chuyện của Xa La Phong, nghiêm túc chải đầu cho Tiêu Sơn, chỉ no í: “Chúng ta phải thiêu hủy toàn bộ đám người kia ở bên ngoài Long thành.”

 

“Đúng thế.” Hạng Thuật đáp, “Đây là chuyện nguy hiểm nhất xảy ra Sắc Lặc Cổ Minh từ khi thành lập tới giờ, nhưng ta tin có thể vượt qua, may còn có ngươi.”

 

Trần Tinh nghe thế thì hơi ngạc nhiên, nhìn Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật nhích vào gần, ra hiệu Trần Tinh chà vai cho y, Trần Tinh nói: “Dựa vào đâu? Sao lại là ta?!”

 

“Ngươi giúp Tiêu Sơn tắm thì được mà không giúp ta?” Hạng Thuật khép hai mắt, thuận miệng nói.

 

Trần Tinh đành thả Tiêu Sơn xuống, giúp Hạng Thuật gội đầu. Tiêu Sơn ở đằng sau quấn lấy Trần Tinh, treo cả người lên người cậu, Hạng Thuật bỗng nhiên quay lại ấn Tiêu Sơn xuống nước, Trần Tinh và Tiêu Sơn cùng nhau hô to.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.