Đám người thần bí kia đã để mắt tới bọn họ.
Trần Tinh đang tính xem nên nói khéo thế nào, Vương Tử Dạ lại nói: “Trần gia gặp nạn thực sự vô tội, lúc trước trận đại chiến ở Tấn Dương, sinh linh đồ thán, chết quá nhiều người.”
Phù Kiên thở dài, nói với Trần Tinh: “Là trẫm sai.”
Trần Tinh hiểu ý, Phù Kiên thế này là xin lỗi Trần Tinh nhưng phụ mẫu mất rồi, xin lỗi cũng đâu làm được gì?
“Người chết không thể phục sinh,” Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói, “Mấy năm nay ta rời trần thế học tập, cũng nghĩ thoáng rồi.”
Phù Kiên khẽ gật đầu, trong thư phòng cực kỳ yên lặng. Cuối cùng, Vương Tử Dạ đứng dậy cáo từ: “Ta phải đi xem danh sách mùa xuân năm nay, cả nước có đến bốn mươi tám nho sinh hiếu liêm.”
Phù Kiên dứng dậy: “Như vậy trẫm không tiễn, đúng lúc ôn chuyện với tiểu bằng hữu.”
Có thể được đế vương liếc nhìn một cái là tâm nguyện văn võ cả triều, nhưng Trần Tinh cũng không có tí cảm giác thụ sủng nhược kinh nào, bởi vì, cậu đến Trường An không phải tìm một chỗ ở lại, càng chẳng sợ đắc tội Phù Kiên. Hơn nữa Hồ Hán có khoảng cách không thể nào thân cận.
Lúc Vương Tử Dạ quay qua, lại sâu xa nhìn Trần Tinh.
“Bệ hạ tìm ta có chuyện gì?” Trần Tinh chủ động hỏi.
Chuyện hôm qua còn nghẹn trong lòng, Trần Tinh cần chút thời gian để sắp xếp, manh mối về tổng thự Khu ma ti bị cắt mất, lại chia tay hai huynh đệ Phùng Thiên Dật không vui vẻ. Thích khách đuổi theo sau đó là ai? Phùng gia phái người tới giết người diệt khẩu, hay là đám người điều khiển ‘Bạt’ âm thầm chủ mưu?
Phù Kiên chân thành nói: “Đầu tiên là cám ơn ngươi đã cứu Đại Thiền Vu của chúng ta.”
Trần Tinh vội vàng khiêm tốn không dám nhận, chỉ thuận tiện thôi, Phù Kiên lại hỏi Trần Tinh làm sao chạy đến thành Tương Dương. Trải qua việc đêm qua, Trần Tinh mơ hồ cảm nhận được mình ở ngoài sáng, địch nhân ở trong tối, cũng có ít nhiều nguy hiểm, hơn nữa Vũ Văn Tân đã nói thân phận cậu, trong cung ngoài cung đều biết sẽ để tâm, cậu chỉ nói đi ngang qua Tương Dương đúng lúc bị vây khốn không đi dược.
Phù Kiên cũng không phải người hỏi tới cùng, Trần Tinh quan sát thần sắc cậu nói gì đối phương đều tin, Phù Kiên lại hỏi bình thường Trần Tinh đọc sách gì, có làm văn được không, Trần Tinh trung thực đáp: “Mấy năm chỉ học y, hổ thẹn quá, chỉ có thể chữa cho người chứ viết văn, đạo trị thế không học được bao nhiêu.”
Phù Kiên cười một tiếng, có ý tứ sâu xa nói: “Ngày trước không kìm được ngứa tay mới so mấy chiêu với Đại Thiền Vu, cuối cùng già rồi, bả vai cứng lại, ngươi châm cứu cho ta một lúc.”
Trần Tinh: “…”
Không chờ Phù Kiên phân phó, nội thị đã mang kim châm đến, Trần Tinh lo nghĩ rồi nói: “Được thôi.”
Phù Kiên cởi một nửa hoàng bào, lộ ra cơ bắp cường tráng, vai lưng trần trụi ghé vào thư án trên tháp, Trần Tinh qua ngồi cầm ngân châm, châm cứu cho Phù Kiên.
Phù Kiên ngoài danh dưng “Tần đế”, “Thiên Vương”, “Phương bắc cộng chủ”, còn có một danh hào khác là “Võ giả đệ nhất Đại Tần”, kể là phía bắc sông Hoài, quân nhân từng giao thủ với Phù Kiên phần lớn đều đã chết. Nhưng Trần Tinh không hề hoài nghi việc Hạng Thuật có thể đánh bại Phù Kiên.
Bởi vì cậu phát hiện vị trí trái tim Phù Kiên có một vết tim, hẳn là vết thương sau khi bị vỏ kiếm đâm trúng, nếu như là lưỡi kiếm thật, như thế có thể lấy được tính mạng Phù Kiên rồi. Phù Kiên có lẽ không đánh nổi Hạng Thuật – Trần Tinh nghĩ thầm, Hạng Thuật thắng vì tốc độ của y quá nhanh. Võ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không phá dược. Phù Kiên có dũng mãnh thế nào, đối một chiêu nhanh như chớp của Hạng Thuật đều không đỡ nổi.
“Đêm đó lần đầu nhìn thấy ngươi,” Phù Kiên nằm sấp, thuận miệng nói, “Đã biết ngươi không thể nào là sai vặt của Thuật Luật Không. Ngươi là người đọc sách, giống bọn họ, có khí chất giống nhau.”
Trần Tinh cười nói: “Ta với bọn họ thực ra cũng không giống nhau, bệ hạ vẫn nhầm rồi.”
Lời Trần Tinh là nói thật, cũng không phải khiêm tốn, tuy Trần gia có truyền thống nhưng sau khi rời khỏi Tấn Dương, Trần Tinh không như các nho sinh khác, cực khổ học Tứ thư Ngũ kinh, nghiên cứu Đổng Trọng Thư, đạo trị quốc của các hiền nhân tiền triều. Bình thường cậu học sơn hải chí quái, dân phong dân tục, thiên văn địa lý, mấy cái này đều là ‘Tạp học’, bị đám nho sinh xem thường, Chư Tử Bách gia chỉ là những thứ phụ, không học sâu.
Khổng Mạnh ngược lại còn là thiên địch của Khu ma sư, “Tử không nói quái lực loạn thần”; Khổng Tử lại nói: “Không có việc người sao có sự quỷ?”. Có thể thấy nho gia cực lực phản đối ‘Huyễn thế’ mà Khu ma sư quen thuộc, nói là nên tập trung vào ‘Hiện thế’.
“Ngươi khiến ta nhớ đến một người.”
Phù Kiên nhắm hai mắt, chậm rãi nói: “Một nguời Hán.”
Trần Tinh châm phía dưới gáy Phù Kiên ba chỗ, lúc này cậu chỉ cần châm một kim vào huyệt Phong Phủ dưới ót Phù Kiên, vừa đủ ba tấc thì Phù Kiên sẽ lập tức mất mạng.
Cậu không biết tại sao một Hoàng đế như vậy lại can đảm giao tính mạng mình vào tay người khác, một châm đâm xuống chắc chắn sẽ hoàn thành đại nghiệp báo thù mà Phùng Thiên Dật tâm tâm niệm niệm.
Nhưng Trần Tinh không làm vậy, dù cậu có Tuế Tinh bảo mệnh, nhưng người khác có Tử Vi tinh bảo vệ, muốn đâm một châm xuống, Tuế Tinh với Tử Vi tinh đánh nhau, ai thắng ai thua khó mà nói rõ.
“Ngài gặp cha ta rồi sao?” Trần Tinh nói.
“Không có.” Phù Kiên vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt, đáp, “Chỉ ngưỡng mộ đại danh. Nhưng trẫm nhớ tới người kia, gọi là Vương Mãnh. Một năm trước hắn qua đời rồi.”
Mấy năm trước, Vương Mãnh là quân sư số một của Phù Kiên, hắn giúp đỡ Phù Kiên đại phá quân của Hoàn Ôn, cũng bày mưu kế, lật đổ Hoàng đế Phù Sinh tàn nhẫn đời trước. Vương Mãnh cũng ban bố rất nhiều pháp luật cho Tần quốc, giúp nâng địa vị người Hán và thường nhắc nhở Phù Kiên, muốn giữ vững cơ nghiệp vạn thế thì vẫn phải dựa vào sức mạnh người Hán, nếu chỉ nhờ tộc Đê và chúng Hồ quan ngoại thì chỉ trăm năm sẽ diệt vong.
Vương Mãnh khi còn sống, Đại Tần như xe ngựa chạy nhanh, vượt qua nhà Tấn đã suy yếu nhiều năm, càng chiến càng mạnh, trong vòng mười năm không hề chiến bại, Phù Kiên cũng trở thành chiến thần. Tần quốc trở thành quốc gia phát triển mạnh mẽ nhất.
Phù Kiên thường so Vương Mãnh như Gia Cát Lượng, cũng coi như tri kỷ. Thế nhưng Vương Mãnh chỉ mới năm mươi đã buông tay trần thế, sau khi qua đời Phù Kiên chịu đả kích nặng nề, hai tóc mai bạc trắng, đến hơn một năm sau mới dần dần hồi phục.
“Ừm.” Trần Tinh nghĩ lại là chuyện khác.
“Vương Tử Dạ ngươi vừa mới gặp,” Phù Kiên nói, “Chính là tộc đệ của hắn.”
“Ồ?” Trần Tinh châm liên tiếp hơn mười kim châm trên lưng Phù Kiên. Phù Kiên lại tự nhủ: “Ngươi chẳng hề giống Cảnh Lược[1], nhưng không biết tại sao, khi lần đầu thấy ngươi, lại khiến trẫm nhớ tới hắn…”
“Có lẽ.” Trần Tinh châm kim xong, cười nói với Phù Kiên: “Bởi vì Vương Mãnh là sư huynh ta, hai ta cùng học nghệ chung một sư phụ.”
Phù Kiên giật mình, đến lúc này mới cười to một tràng, không hề hoài nghi lời nói của Trần Tinh, luôn miệng: “Thì ra là thế, thì ra là thế!”
Trần Tinh giải thíc nói: “Từ lúc nhập sư môn, ta chỉ gặp sư huynh có hai lần, cũng không nói chuyện nhiều. Một là năm Kiến Nguyên thứ năm…”
Phù Kiên nói: “Không sai, năm đó Cảnh Lược giúp ta đánh bại Hoàn Ôn xong, trở về Hoa Sơn một lần.”
Trần Tinh “Ừ” một tiếng, “Một lần là năm Kiến Nguyên thứ sáu.”
Phù Kiên: “Cảnh Lược từ biệt ta ở Bá Thượng, công phạt Mộ Dung thị Tiên Ti, quân địch đại bại.”
Đây là hai lần Trần Tinh nhìn thấy đại sư huynh Vương Mãnh, chỉ vì Vương Mãnh đứng trước đại vận của Thần Châu, khó quyết định được mới quay về Hoa Sơn thỉnh cầu sư phụ chỉ bảo. Trong trí nhớ Trần Tinh, đại sư huynh là người rộng rãi hào phóng, đối cậu rất thân thiết, nhưng lúc ấy cậu còn nhỏ, chẳng nhớ được bao nhiêu ký ức, chỉ nhớ được vài chuyện vụn vặt của sư phụ đàm luận với sư huynh.
“Bệ hạ đừng cử động,” Trần Tinh ấn lưng Phù Kiên, nói, “Còn mấy châm nữa.”
“Đồng môn này.” Phù Kiên nghe xong giải thích của Trần Tinh, như có điều suy nghĩ, nói: “Sư phụ đã qua đời, thật đáng tiếc. Vậy, ngươi và Đại Thiền Vu của trẫm, phải chăng có hôn ước? Cũng môn đăng hộ đối.”
Trần Tinh: “…”
Phù Kiên: “Nhẹ… nhẹ tay.”
“Bệ hạ.” Giọng Trần Tinh có phần uy hiếp, tới gần một chút rồi nói, “Ta và hắn không quen. Ngay cả bằng hữu cũng chẳng phải!”
Vì sao ai cũng nghĩ cậu và Hạng Thuật có quan hệ gì đó không cho ai biết được?!! Trần Tinh không biết làm thế nào, chẳng lẽ vì cậu được Hạng Thuật đưa vào cung? Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu có ơn cứu mạng Hạng Thuật, Hạng Thuật lại từ ngàn dặm xa xôi đưa cậu tới Trường An, khó trách Phù Kiên hiểu nhầm quan hệ hai người từ đầu.
Phù Kiên: “Ừm, không phải thì không phải, ngươi đừng vọng động.”
Trần Tinh châm xong hai châm cuối: “Được rồi, bệ hạ nên nằm im.”
Phù Kiên còn nói: “Ngươi nếu là tiểu sự đệ của Cảnh Lược, rời sư môn đến Trường An chắc cũng muốn tìm nơi yên thân gửi phận, với Đại Tần ngươi thấy thế nào?”
Trần Tinh dọn dẹp một chút đồ đạc, ngồi sang bên cạnh, đáp: “Chỉ là qua đường thôi, sau đó ta phải đi rồi.”
Phù Kiên kinh ngạc, hỏi: “Muốn đi đâu?”
Trần Tinh nhún vai, cười nói: “Không biết.”
Phù Kiên nằm sấp, hơi nghiêng đầu, lại hỏi: “Ngươi và Thuật Luật Không hẹn ước rồi?”
Trần Tinh: “Ta và hắn không có quan hệ gì, bệ hạ.”
Phù Kiên sợ Trần Tinh lại châm hắn một chặp nữa, vội ra hiệu được được, chúng ta không đề cập việc này, suy nghĩ một lát, Phù Kiên lại hỏi: “Trần Thiên Trì, ngươi thấy Thác Bạt Diễm biểu đệ Thanh Hà công chúa, Tán Kỵ Thường Thị dưới trướng ta như thế nào?”
Ở bên ngoài thư phòng, Thác Bạt Diễm lúng túng ho một tiếng.
Trần Tinh: “…”
“Bệ hạ,” Trần Tinh thành khẩn nói, “Ngài vốn là Hoàng đế, một ngày trăm công ngàn việc, sao lại nhàn rỗi không có việc gì đi làm mai cho ta thế? Lại còn là hôn nhân với nam?”
Phù Kiên nói: “Đại Thiền Vu và tiểu tử Thác Bạt, đều là huynh đệ tốt của trẫm, vì huynh đệ hỏi việc hôn nhân, có vấn đề gì không?”
“Không có.” Trần Tinh lập tức sửa miêng, “Có làm mai thì cũng nên tìm nữ hài đi!”
Phù Kiên cười, lại giải thích: “Nhập thu năm nay, trẫm sẽ ban pháp lệnh mới, nam tử trong thiên hạ đều có thể kết hôn, hôn sự không cần chịu lễ pháp quản thúc.”
“Nghe nói qua.” Trần Tinh buồn bực ngán ngẩm nói, “Nhưng ta…”
Phù Kiên thủ thế, ngắt lời: “Ngươi đừng nhìn tiểu tử Thác Bạt ngày thường không hiển sơn lộ thủy, lại là đại trí giả ngu, thông minh hiểu suốt, người trẻ tuổi việc nhỏ ắt có sai lầm, chuyện này không trách được, nhưng đại sự không hề mập mờ. Nếu ngươi đồng ý gả cho hắn, chẳng phải là lương duyên sao, ở lại trong triều giúp ta một tay? Ngươi và Diễm Nhi một văn một võ lại do trẫm chỉ hôn…”
Trần Tinh: “Ta…”
Trần Tinh còn định nhân dịp Phù Kiên phải nằm im vì châm cứu muốn cho hắn một tát, nhưng nghĩ thầm không đúng, dân chúng tầm thường được đế vương chỉ hôn, gả cho thống lĩnh tam quân được sủng ái, quan võ tứ phẩm, thanh niên tài tuấn, là chuyện may mắn đến nhường nào?! Gia thế bản thân ra sao, dưới mắt cũng chỉ là thảo dân, đừng nói bách tính, coi như tử đệ quan gia, Phù Kiên mở miệng đã cảm động đến rớt nước mắt, nào có đạo lý từ chối?
Trần Tinh hít sâu một hơi, cười nói: “Tất cả mọi nam nhân…”
Phù Kiên nói: “Cái này đúng, việc gì phải ngại ngùng? Chúng ta muốn thì nói thẳng một câu. Tại quê hường người Đế chúng ta…”
“Ý của ta là, mọi người đều là nam, vì sao thành hôn phải dùng từ ‘gả’ chứ!” Trần Tinh muốn lật bàn đến nơi, “Vì sao không phải là người khác gả cho ta.”
Phù Kiên bị Trần Tinh chen ngang cũng không hề tức giận, chỉ nói: “Ngươi đồng ý vào triều làm quan, phụ tá trẫm thống nhất thiên hạ, để trẫm thấy thực lực của ngươi, lúc ấy tam phẩm trở lên sẽ để Thác Bạt Diễm làm vợ ngươi thì sao?”
Trần Tinh: “Không không không. Ta không có ý này…”
Phù Kiên: “Ngươi hỏi Diễm xem, có đồng ý không…”
Trần Tinh: “Không! Chờ chút! Bệ hạ!”
Trần Tinh chỉ nghe thấy Thác Bạt Diễm ở bên ngoài thư phòng canh gác ho một tiếng, lập tức liều lĩnh cắt đứt câu chuyện của Phù Kiên, lỡ như Thác Bạt Diễm nói “có thể”, thì vua không nói chơi, ván đã đóng thuyền không thay đổi được.
“Thực không dám giấu diếm,” Trần Tinh đành chăm chú trả lời Phù Kiên, “Không phải ván đề thành hôn với ai, bệ hạ, có một việc…”
“Đại Thiền Vu đến.” Thác Bạt Diễm ở ngoài cửa cao giọng nói.
Trần Tinh vốn định nói cho Phù Kiên, ngươi cưỡng ép hôn nhân mù quáng, bắt ta và Thác Bạt Diễm thành thân cũng vô dụng, dẫu sao ta không sống quá hai mươi tuổi, mà còn nhiều việc… Nhưng nghe thấy Hạng Thuật tới lập tức im bặt.
Hạng Thuật không chờ Phù Kiên cho phép đã vào Ngự thư phòng, lông mày nhăn lại, tự tìm chỗ ngồi xuống.
Trần Tinh liếc nhìn Hạng Thuật, thấy y hôm nay mặc võ bào màu đen, đi giày cùng màu, từ trên xuống dưới không mặc y phục hoa lệ nữa, chỉ thấy trên tay phải đeo một thanh chỉ hổ bằng sắt đen. Y phục đơn giản càng tôn lên làn da trắng nõn, giống như một cây dương thẳng tắp, sáng rực.
Còn nhiều người muốn gả cho Đại Thiền Vu, Trần Tinh nghĩ thầm, người nhàn rỗi không có việc gì thì ban hôn cho bọn họ mới đúng. Gả cả mười sáu thiếu niên sáng nay ở thính đường cho Hạng Thuật, nhìn xem hắn làm thế nào.
“Thuật Luật Không?” Phù Kiên nói, “Nghe nói ngươi đề đạt hôn nhân với mười sáu nhà người Tiên Ti, Hung Nô, Khương ở thành Trường An?”
Trần Tinh: “…”
Hạng Thuật không đáp, chỉ ngồi một bên, Phù Kiên lại trêu ghẹo nói: “Ngươi cũng đến tuổi thành thân rồi, nhưng cưới mười sáu phòng, chịu nổi không? Đừng cậy tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, một đêm luân phiên cũng gây mầm bệnh, hay là…” Nói xong Phù Kiên nhìn Hạng Thuật. “Ngươi có thích ai khác?”
Trần Tinh suýt nữa cười thành tiếng, cố gắng nhịn xuống, Hạng Thuật lại trầm giọng: “Bớt nhiều lời, Kiên Đầu ta sợ ngươi không đến nổi mới bảo Mộ Dung gì đó đi xa khỏi?”
Phù Kiên cả giận nói: “Hiện giờ cho ngươi biết bản lãnh của trẫm!”
Tay Phù Kiên đặt lên bả vai Trần Tinh, Trần Tinh mờ mịt, còn không hiểu ý hai người đang nói gì, thì thấy cả người Hạng Thuật tỏa ra sát khí.
Phù Kiên thờ ơ cười cười, buông Trần Tinh ra, nói với Hạng Thuật: “Hay là ngươi tự thử một chú?”
Hạng Thuật thu lại khí tức, lạnh lùng nói: “Cút!”
Trong thư phòng bỗng an tĩnh lại, Trần Tinh nghĩ nghĩ, mới phá vỡ bầu không khí này: “Rút châm, bệ hạ.”
Phù Kiên ra hiệu rút đi, lại nói với Hạng Thuật: “Nghe nói đêm qua ở phố Đồng Nhân phía Tây Bắc, có một phu xe người Hán bị giết chết.”
Trong lòng Trần Tinh đánh thót một cái, không ngờ Phù Kiên lại chú ý đến chuyện nhỏ như vậy, người bình thường đột tử ở đường chắc hẳn có quan phủ tham gia. Nhưng người này có quan hệ với Đại Thiền Vu, quan phủ không dám truy ta nên đành báo vào trong cung.
Cậu lo lắng thấp thỏm không biết Hạng Thuật sẽ giải thích thế nào.
Không ngờ Hạng Thuật lại hờ hững nói một câu: “Ta giết, làm sao?”
Phù Kiên thuận miệng: “Ngươi giết một người Hán tay không tấc sắt làm gì? Không giống ngươi.”
Tâm tình Trần Tinh phức tạp, Hạng Thuật lại nói: “Vì ta là chó dại, gặp người thì giết.”
Trần Tinh: “…”
Phù Kiên biết không phải như vậy, nói thế chỉ ngăn hắn.
“Nơi này là Trường An, không phải quan ngoại.” Giọng Phù Kiên nghiêm túc hẳn, giải thích nói, “Đến quan nội, phải tuân thủ kỷ cương pháp luật, ta bỏ ra bao công sức mới trị được năm tộc quan ngoại để bọn họ không giết người Hán nữa, ngươi làm vậy là hủy triều cương phá hoàng lệnh, Thuật Luật Không, đừng làm thế nữa, ngươi sẽ khiến ta mất mặt.”
“Không… không phải vậy.” Trần Tinh định giải thích, nhưng thoáng nhìn Hạng Thuật lại rút lời.
Hạng Thuật khẽ lắc đầu, ý là không cần nói gì cả.
Phù Kiên hời họt nói: “Trần Thiên Trì, ngươi cảm thấy trẫm quản lý Trường An thế nào?”
Trần Tinh im lặng một lát rồi nói thật: “Quản lý rất tốt, đông đúc nhưng thái bình, không hổ là kinh đô.”
Trần Tinh khi vào Trường An, còn nghĩ là cảnh tượng khác hẳn, không ngờ đô thành phồn hoa như vậy, hai tộc Hồ Hán không đụng tới cây kim sợi chỉ, an bình định cư.”
“Bọn họ khi ở tái ngoại, không có pháp luật kỷ cương,” Phù Kiên tự nhiên nói, “Dù có chế định pháp luật cũng bất chấp. Để bọn họ hiểu đại giới giết người đền mạng, thực sự rất khó. Trẫm muốn người khắp thiên hạ, có cơm nó áo ấm, đạo lý được chấp hành. Thiên hạ công bằng[2]. Người già có nắm đất nằm xuống, thanh niên trai tráng có nơi được thử sức, trẻ con được đi học, có tài hoa thì bộc lộ… Thuật Luật Không.”
Trần Tinh nhổ châm cất kỹ, Phù Kiên xoay xoay bả vai, đã khôi phục như thường, hài lòng gật đầu.
“Nghĩ lại cho kỹ,” Phù Kiên nói, “Bây giờ không phải thời chúng ta ở tái ngoại.”
Hạng Thuật nghe được hơi mất bình tĩnh, chỉ đứng dậy liếc nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh biết Hạng Thuật có lời cũng đứng dậy, cáo từ Phù Kiên.
Phù Kiên lại nói: “Chuyện khi trước hỏi ngươi, ngươi còn chưa trả lời cho trẫm, Trần Thiên Trì. Trên đời này người dám dùng kế hoãn binh với trẫm không có nhiều dâu.”
Trần Tinh không ngờ Phù Kiên vẫn còn nhớ rõ, nhìn Hạng Thuật lại nhìn Phù Kiên.
Hạng Thuật lại ra ngoài, không muốn nghe chuyện của hai người, Trần Tinh do dự một chút rồi nói: “Bệ hạ, muốn thành thân cũng cần có tình cảm? Người không có tình, thành hôn cũng chỉ là nửa đời không hạnh phúc, ta… ngài có nhiều việc bận rộn như vậy, không cần quan tâm đâu.”
Phù Kiên không ngờ Trần Tinh đáp lại như vậy, cười ha ha, nói: “Không có tình cảm thì từ từ vun vén, ngươi nói vậy rất thú vị, thôi, đi đi.”
Trần Tinh như được đại xá, nhanh chóng lùi ra cửa, bỗng nhiên nhớ tới Thác Bạt Diễm, nên hơi lúng túng nhưng nhìn sang hai bên không thấy Thác Bạt Diễm đâu, chỉ có Hạng Thuật đang chờ cậu.
Trần Tinh tâm sự nặng nề, đi theo Hạng Thuật, Hạng Thuật bỗng nhiên quay người, Trần Tinh còn bị ám ảnh, nghĩ Hạng Thuật đánh cậu, vội vàng lùi về sau, cảnh giác nhìn chằm chằm Hạng Thuật, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Hạng Thuật thấy bộ dáng Trần Tinh cũng không tới gần đành nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, ngươi không lừa ta. Ngươi đúng là Khu ma sư, ở núi Long Trung hôm ấy ngươi đã sử dụng pháp lực.”
Trần Tinh nghĩ thầm ngươi đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, bây giờ gặp quỷ thần rồi xin lỗi thì có ích gì? Xin lỗi là coi như chưa có việc gì xảy ra sao?
“À.” Trần Tinh nói, “Cho nên thế nào?”
Hạng Thuật lạnh lùng nói: “Nhưng đêm qua ngươi không nên đến Tùng Bách Cư, Kiên Đầu biết bọn họ mưu đồ bí mật, chẳng qua chưa có chứng cứ đầy đủ nên mới không muốn đại khai sát giới.”
Trần Tinh thế mới biết, hóa ra Phùng gia trong thành Trường An ngay dưới mắt Hoàng đế muốn mưu phản, ám sát Phù Kiên, chuyện này Phù Kiên đã thăm dò được từ lâu, chỉ là án binh bất động. Phù Kiên từ đầu tới cuối đều tự tin vào thực lực của mình, đám người mưu phản này với hắn chỉ là hạng tôm tép thôi.
Thứ hai, đối phương không hành động, Phù Kiên không muốn mang tiếng bạo quân với người Hán, ít ra có tội danh mới chém đầu cả nhà được.
“Làm sao ta biết?” Trần Tinh nói, “Ta chỉ vì muốn tìm di chỉ tổng thự Khu ma ti, ai biết bọn họ ở Tùng Bách Cư bàn bạc loại chuyện này.”
Hạng Thuật dò xét xung quanh, bốn bề vắng lặng, dứt khoát ngồi xuống hành lang, ôm gối suy nghĩ.
Ban đầu Trần Tinh hận y lắm, nhưng nhìn bộ dáng Hạng Thuật lại không cáu giận được, đầu xuân ánh nắng chiếu xuống, rơi trên người Hạng Thuật, mỹ nam tử này quá vui mắt vui tai, hôm nay Hạng Thuật lại mặc như thích khách, cả người tỏa ra khí tức vừa đẹp đẽ vừa nguy hiểm.
Trần Tinh đành phải xả giận với mấy cái cây trong hoa viên, bẻ nhánh cây, quất mấy cái coi như quất Hạng Thuật, nói: “Cuối cùng bọn họ bảo ta hỗ trợ giết Phù… giết người kia, ta không đáp ứng, ta muốn động thủ thì hôm nay đã động thủ rồi, còn tới lượt ngươi tìm ta?”
Trần Tinh suy đoán Hạng Thuật đợi lâu không thấy cậu quay về sợ cậu xảy ra chuyện mới chạy tới xem, nói như vậy, Hạng Thuật đối xử với cậu rất kỳ quái, một bên vừa đá vừa đấm, một bên lại lo tính mạng cậu, đêm qua cũng như vậy, nếu không phải sợ cậu gặp chuyện đã không tùy tiện chạy đến Tùng Bách Cư.
Trần Tinh kể chuyện hôm qua một lượt, quan sát sắc mặt Hạng Thuật, nghĩ thầm hắn chắc là người kín miệng, dù sao cũng không nói nhiều. Chẳng biết tại sao cậu cảm thấy kể mọi chuyện cho Hạng Thuật rất yên tâm.
“Có manh mối tên thích khách không?” Hạng Thuật nghe Trần Tinh kể xong, bỗng nhiên nói.
“Không có.” Trần Tinh đáp, “Là Phùng gia phái đi sao?”
“Không có khả năng.” Hạng Thuật không nghĩ ngợi gì đã bác bỏ.
“Vì sao?” Trần Tinh nói, “Bọn họ không thuyết phục được ta, quyết định giết người diệt khẩu…”
Hạng Thuật đáp: “Vì Phùng gia biết, ngươi bị ta đưa đi, sẽ không động thủ trong đêm nay, nếu không chỉ gây thêm phiền toái.”
Trần Tinh suy nghĩ: “Vậy sẽ là ai?”
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không thể là Phùng Thiên Dật, chỉ vì bóng đen kia rõ ràng là yêu quái, Phùng Thiên Dật không phát động được bảo đao gia truyền, cũng không có bảnh lĩnh sai khiến yêu vật.
Trần Tinh đối mặt Hạng Thuật, sức mạnh Tâm Đăng dường như khiến bọn họ hiểu suy nghĩ của nhau.
Khả năng duy nhất…
Là đám người thần bí kia đã để mắt đến bọn họ.
“Bọn chúng ở trong thành Trường An?” Trần Tinh lẩm bẩm nói.
“Cái này còn không rõ?” Hạng Thuật đáp, “Ngươi quá liều lĩnh lỗ mãng!”
Trần Tinh nhún vai, nói: “Thứ nhất, khi ta xuống núi vốn không biết trong nhân thế sẽ không có một đám người bí mật ở trong bóng tối làm cái này cái kia, muốn phá hủy Thần Châu. Thứ hai, khi ta bảo ta là Khu ma sư, ngươi cũng không cản ta, hộ pháp đại nhân…”
Hạng Thuật lạnh lùng nói: “Ta không phải hộ pháp, ta chỉ muốn điều tra rõ chân tướng.”
Trần Tinh: “Được, lùi một bước, hiện giờ làm Gia Cát Lượng có ích lợi gì? Ngươi…” Nói xong cậu nhìn Hạng Thuật, lần đầu tiên hiếu kỳ hỏi: “Ngươi vì sao chấp nhất chuyện liên quan đến Bạt như vậy?”
Trước câu hỏi này Hạng Thuật chỉ lặng thinh.
_________
[1] Cảnh Lược: tên tự của Vương Mãnh
[2] Chỗ này bản gốc là ‘Thiên hạ vi công’ nghĩa là thiên hạ của chung, ý không phân biệt dân chúng giai cấp