Định hải phù sinh lục

Chương 1: Tù nhân



Xin ngài hãy đưa toàn bộ tráng đinh trong thành tập hợp lại một chỗ để ta đánh giá.

 

Nhà Tấn, năm Thái Nguyên thứ tư, mùng một tháng hai, thành Tương Dương.

 

Gió tuyết nổi lên bất ngờ, một đêm quét qua tòa thành cổ ngàn năm nay. Luồng khí lạnh lẽo kéo đến khiến ánh đèn cả thành như đông cứng lại, chỉ còn tiếng tuyết và tiếng than bùn nứt vỡ trong lò vang lên ‘sàn sạt’.

 

Ngoài thành, hai mươi vạn quân Tần đang vây khốn, chờ đợi trận quyết chiến cùng quân Tấn đang thủ thành.

 

Trần Tinh tối sầm hai mắt, lo nghĩ, mình tới không sớm không muộn, làm sao mà cứ chọc đúng lúc nguy khốn nhất mà đến vậy? Dùng hết vốn liếng mới vào được thành Tương Dương, rồi phải tìm một người như mò kim đáy bể, rồi sáng mai làm thế nào rời thành?

 

Thành Tương Dương bị vây tròn một năm, đến lúc này đã cạn lương, binh sĩ đói đến mức không còn sức mà đánh trận, bách tính thì đói đến mức không còn sức mà chạy trốn, nhưng vẫn còn sức chửi người. Trong thành vẫn còn tinh thần lắm, mọi người đều náo loạn một trận.

 

Sau khi vào thành, Trần Tinh vất vả mãi mới tìm được người phụ trách thủ thành, Thứ sử Chu Tự, cho hắn xem thân phận xong, còn chưa nói rõ vì sao mà đến. Thứ sử đã lập tức triệu tập một đám quân sư võ tướng đến, chỉ một chốc cả phòng khách đã đầy người, kẻ đứng người ngồi chờ Trần Tinh nói chuyện.

 

“Ngươi nói lại xem, nói rõ trước mặt mọi người, vì sao ngươi tới đây?” Chu Tự hỏi.

 

Trần Tinh một thân hắc y, ngồi ngay ngắn trước mặt hắn, nghiêm túc đáp lại: “Khu, ma, sư.”

 

Chu Tự nói với mọi người: “Hắn bảo hắn là pháp sư.”

 

“Không phải pháp sư.” Trần Tinh kiên nhẫn giải thích, “Là Khu ma sư, ta nói lại ba lần rồi.”

 

Phủ Thứ sử ánh đèn sáng rực chiếu lên gương mặt cậu, Trần Tinh mặc hắc y, nổi bật làn da trắng nõn, một thân Hán bào bằng gấm có hoa văn chìm, ôm một lò sưởi tay nho nhỏ mạ vàng, eo treo một gói thuốc, đi một đôi giày có vân mây.

 

Mặt mũi cậu bị một miếng vải đen che lại, lộ ra đôi môi hồng cùng sống mũi cao – là một người mù.

 

“Xin tự giới thiệu, ta là Trần Tinh.” Thiếu niên nói, “Là Thần Châu Khu ma sư đời thứ bốn trăm tám mươi mốt, là Khu ma sư duy nhất hiện giờ. Năm nay mười sáu tuổi, bảy thước chín tấc, một trăm ba mươi cân. Là nhân sĩ người Hán, thừa kế đại nghiệp Khu ma, đến Tương Dương giải quyết việc công, mong Chu Tự đại nhân giúp đỡ, ngài xem xem, đây là văn thư của Đại Tấn Lại bộ Thượng thư, Tạ An, Tạ đại nhân viết.”

 

Trong phủ Thứ sử, thính đường đầy người, quân sư châu đầu ghé tai, võ tướng thì hoài nghi nhìn xem vị khách không mời này đến từ đâu.

 

“Tạ đại nhân?” Mọi người nhìn thủ dụ của thiếu niên, Chu Tự thở dốc, nói: “Viện quân đâu? Ta tìm Tạ An vì xin viện quân, lại đưa tới một pháp sư là có ý gì?”

 

Trần Tinh thành khẩn nói: “Ta cũng không biết, nhắc lại lần nữa, ta không phải pháp sư.”

 

Tiếng nghị luận ngừng lại, tim của Thứ sử Chu Tự đập thình thịch, hỏi một câu: “Ngươi có thể giúp ta đẩy lùi đại quân ngoài thành không?”

 

Trần Tinh gãi cổ, nghĩ nghĩ, đáp: “Khó mà nói, phải xem tình hình thế nào, ta thấy tám phần không được rồi.”

 

“Khu ma sư.” Một tham tướng nhìn rất lâu, mở miệng nói: “Ngươi sẽ rải đậu thành binh sĩ sao?”

 

“Không được.” Trần Tinh nhanh chóng đáp.

 

“Ngươi có xem thiên tượng chưa?” Chu Tự nói, “Có thể hô phong hoán vũ, giúp thành Tương Dương thoát khỏi hiểm cảnh không?”

 

Trần Tinh: “? ? ?”

 

Trần Tinh chỉ vải băng mắt, ý hỏi ngươi có thấy ta xem được thiên tượng không? Ta phải nhìn được thì mới tính!

 

“Tiểu tử! Ngươi có pháp thuật gì, biến được ra cái gì?” Một võ tướng nói, “Dù là làm trò trước mặt dân chúng cũng được, để mọi người có lòng tin mà thủ thành!”

 

Mặt Trần Tinh lộ rõ vẻ vô tội, đáp: “Rải đậu thành binh là sách viết gạt người, trên đời này làm gì có pháp thuật như vậy, ít nhất là hiện giờ không có.”

 

“Ai…”

 

Thứ sử Chu Tự cùng tất cả mọi người trong sảnh đều thở dài.

 

“Thứ sử đại nhân.” Trần Tinh lại nói, “Mục đích ta đi chuyến này, là tìm một người.”

 

Mọi người ào ào rời đi, Chu Tự vốn nghĩ rằng tóm được một cọng cỏ cứu mạng nhưng hóa ra chả giúp được gì, lúc này không có tâm tình, đáp: “Là ai?”

 

“Đối với ta, đó là một người được số mệnh an bài.” Trần Tinh chân thành nói, “Là Võ Thần hộ pháp của ta, ở trong thành Tương Dương này, chỉ cần tìm được y, ta lập tức…”

 

Chu Tự như thấy một tia hi vọng, trái tim dâng lên tận họng.

 

“Ngươi lập tức phá tan được đại quân nước Tần giúp ta?”

 

Trần Tinh thành khẩn giải thích: “Không phải… ta phải nhanh lên, mọi người đều đang bận rộn, không dám trễ nải chuyện đánh trận của các ngài.”

 

Chu Tự: “…”

 

“Xin ngài tập hợp toàn bộ tráng đinh trong thành đến một chỗ.” Trần Tinh nói: “Để ta đánh giá…. Để ta tìm được hộ pháp võ thần, ta đảm bảo với ngài, việc này liên quan đến hạnh phúc ngàn năm của Thần Châu đại địa, ngài sẽ không hối hận đâu.”

 

Chu Tự đang định hỏi ‘ngươi muốn đùa cái gì?” nhưng thiếu niên trước mặt có vẻ như không nói dối, nếu muốn trêu chọc hắn, không cần nhằm đúng lúc nguy cấp vào thành. Nói thật, Chu Tự cũng không rõ làm cách nào cậu trà trộn vào trong thành. Có lẽ ở tạm đây mấy ngày, hoặc là câu ‘hạnh phúc ngàn năm’ kia đã đánh động Chu Tự, dù sao hi vọng ngày càng xa, tốt xấu gì cậu cũng có văn thư từ Lại bộ, Chu Tự đột nhiên nảy ra một ý niệm, muốn nhìn xem tiểu tử này rốt cuộc định làm gì.

 

“Tráng đinh đều sung quân cả rồi.” Chu Tự lãnh đạm nói, “Ngươi tìm trong quân đội đi, tìm thấy rồi nói.”

 

Một canh giờ sau, trong thành chỉ còn lại một vạn hai ngàn quan binh, toàn bộ dân binh bị gọi tới, tập hợp bên ngoài phủ Thứ sử, không ít người còn ngáp dài.

 

Đang lúc buổi hoàng hôn tuyết bay, trước phủ Thứ sử bày một cái giường, Trần Tinh ngồi trên giường mềm, hướng về phía đám người đông nghịt phía dưới, bọn họ nghị luận ầm ĩ, mấy tháng liên tục từ đầu đông đến giờ lúc nào cũng đói bụng, quân đội tập hợp, dường như có chỗ phát tiết, nhao nhao kêu gào.

 

“Yên lặng! Yên lặng!” Võ tướng đứng đầu bắt đầu quát tháo.

 

Chu Tự thấy tình huống có vẻ không ổn, nếu cứ tiếp tục sẽ xảy ra bạo động, vội nói: “Mau bắt đầu.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Tay Trần Tinh run rẩy, nâng lên lại hạ xuống, chỉ có quân sư phủ Thứ sử chú ý đến chi tiết này, hạ giọng nói: “Ngươi có vẻ hơi căng thẳng.”

 

“Ta không căng thẳng.” Trần Tinh lập tức phủ nhận việc chỉ điểm ác ý này.

 

Không phải những người này, Trần Tinh đợi rất lâu, hi vọng chỉ dẫn xuất hiện, cậu nghiêng tai, trong bóng tối vô biên vô tận, chỉ có tiếng tuyết rơi ‘sàn sạt’.

 

Tâm Đăng, mau… mau nói cho ta, Võ Thần hộ pháp ở đâu? Sắp không kịp rồi.

 

Tiếng người huyên náo, bọn họ bắt đầu phẫn nộ chửi mắng, có người đòi quân lương, trong chốc lát, dưới bóng tối của lớp băng vải trên mắt, phía xa xuất hiện một thứ gì lấp lóe.

 

Thấy rồi! Trần Tinh lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía ánh sáng lóe lên.

 

“Ai! Ai!” Võ tướng ở bên cạnh Chu Tự rối rít nói: “Ngươi đi đâu vậy?!”

 

Trần Tinh đi xuyên qua đội ngũ quan binh đầu tiên, hướng phía đông võ đài, Chu Tự đành đi xuống đuổi theo, sau đó nhóm võ tướng vội vàng giải tán binh sĩ, đuổi bọn họ quay về, đám người lại ầm lên, mắng vài câu xong ai về nhà nấy.

 

Rời khỏi võ đài, đi vào phủ Thứ sử, Trần Tinh quay đầu bốn phía, đi vào dãy nhà phía tây.

 

“Đây là chỗ nào?”

 

Chu Tự và đám binh sĩ đốt đuốc, vội vàng đuổi theo, nhìn Trần Tinh.

 

“Địa lao.” Chu Tự nói.

 

Một luồng ánh sáng trắng ngay trước mặt, càng ngày càng gần.

 

“Mở cửa ra.” Trần Tinh nói.

 

“Ngươi không vào đó được! Nơi đó là…” Một võ tướng định ngăn cản, nhưng Chu Tự đã giơ tay ra hiệu mở cửa.

 

Trần Tinh che mắt, cứ như vậy mà đi xuống lòng đất, ngọn đèn lờ mờ, rẽ một cái, đến nơi sâu nhất địa lao. Ánh sáng trước mặt khi ẩn khi hiện, giống như nhịp tim, bỗng nhiên xung quanh ánh sáng chói lòa, rồi lại tắt lịm, tăm tối một vùng, ở nơi tít trong góc ánh sáng không ngừng lấp lóe.

 

Ở đấy, hai bên phòng giam đều là xương trắng cùng tù phạm đang kêu rên, cánh cửa cuối cùng kia, từ bên trong phòng giam truyền ra một tràng rên rỉ như con thú sắp chết.

 

Trần Tinh ở bên ngoài dừng bước, cách rào sắt, yên tĩnh đứng đó.

 

Tù nhân là nam, bị trói bằng xích sắt, nằm co quắp trên mặt đất, từ trên xuống dưới chỉ mặc độc một cái quần ngắn rách rưới, trước mặt là một cái chậu gỗ mốc meo, rãnh nước khô cạn, hiển nhiên đồ ăn nước uống mấy ngày đã hết sạch. Bây giờ thành bị vây, bách tính trong thành đều khó khăn, chẳng ai để ý đến sinh hoạt của một tên tù cả.

 

Nam nhân kia tóc tai bù xù, gầy đến mức trơ cả xương sườn, trên người trên đùi trên lưng chằng chịt vết roi, ở góc sâu nhất trong nhà tù, đã ốm đến mức thoi thóp thở. Mặc dù đã là nửa người chết, cuộn tròn thân thế, nhưng có thể thấy dáng người cao lớn, chỉ có mặt mũi bẩn thỉu không nhìn rõ ngũ quan.

 

“Phiền ngài mở cửa.” Trần Tinh nói.

 

“Không được!” Chủ bộ ngăn cản: “Tiểu tử, ngươi không biết lai lịch tên này! Không thể thả y ra!”

 

Trần Tinh chân thành nói: “Tâm Đăng chọn y.”

 

“Thả cái con mẹ nhà ngươi!” Một võ tướng cuối cùng không nhịn được, bắt đầu mắng người: “Lừa đảo! Đại nhân, tên này là kẻ lừa đảo!”

 

Nhưng Chu Tự không lên tiếng, chỉ ra hiệu mở cửa nhà lao.

 

Trần Tinh đi vào, quỳ gối trước nam nhân kia, y cực kỳ yên tĩnh, không nhúc nhích, ngay sau đó, Trần Tinh bỏ băng vải che mắt, hiện ra đôi mắt trong trẻo, nhìn nam nhân kia.

 

Đám người: “…”

 

Trần Tinh hỏi y: “Ngươi còn sống không?”

 

Y nhắm chặt hai mắt, trán nóng hổi, nhưng rét đến mức run rẩy, bờ môi tím xanh, trong lao toàn mùi hôi thối trộn lẫn mùi sắt gỉ, vì nhiều ngày không ăn gì, toàn thân mất sức, đến lúc hấp hối này, bị Trần Tinh chọc như vậy, y thở hổn hển như phát điên.

 

Trần Tinh quỳ một chân trên đất, tay ấn lên trán y, ngay sau đó, nam nhân mở mắt, bờ môi run run, rồi mới nhắm mắt lại, ngất đi.

 

Trần Tinh ra hiệu mở xiềng xích, ôm lấy y, phát hiện dù người này vừa đói vừa bệnh, đã gầy không thành hình người, nhưng vẫn rất nặng, cao gần chín thước, ôm bế đều không nổi, phải chuyển thành nửa ôm nửa kéo…

 

“Giúp một tay đi!” Trần Tinh cau mày nói.

 

Thứ sử Chu Tự và mọi người vô cùng nghi hoặc nhìn Trần Tinh.

 

“Hắn giả vờ mù!” Chủ bộ nói: “Đúng là tên lừa đảo!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.