Đệ Nhất Thi Thê

Chương 250: Đã có manh mối



Mộ Duyệt Phong cười nói: “Anh ba, không có chuyện gì đâu, chỉ là Nhất An thiếu người, muốn em phái thêm người cho nó.”

Mộ Duyệt Thành cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhưng cũng không bóc mẽ: “Nếu Nhất An thiếu người, vậy phái thêm người cho nó đi.”

“Vâng.”

Mộ Duyệt Thành đi đầu vào tòa cao ốc, Triệu Vân Huyên theo sau, lúc đi qua trước mặt Nhất An, ánh mắt không khỏi run rẩy liếc nhìn cậu ta.

Mộ Duyệt Tri ở phía sau muốn đi vào theo, lại bị Mộ Duyệt Phong vội kéo lại: “Anh tư, anh theo em.”

Mộ Duyệt Tri thấy sắc mặt em trai mình nghiêm túc, liền gật đầu.

Mộ Nhất Phàm nhìn Mộ Duyệt Tri, Mộ Duyệt Phong và Mộ Nhất An rời đi, liền xoay người cười nói với Mộ Duyệt Bân: “Bác cả, sắp trưa rồi, chúng ta đi ăn trưa, sau đó điều tra chuyện Nhất Hàng sau, được không ạ?”

“Ừ, giờ lên tầng bàn trước đã, sau đó xuống ăn sau.”

Hai người đi lên tầng bảy mươi chín, cùng nói qua một chút chuyện về buổi xét xử cho mấy người Lưu Linh Hồng nghe.

Nửa giờ sau, đến giờ ăn cơm, mọi người cùng đứng dậy xuống dưới tầng ăn, vừa hay trông thấy Mộ Duyệt Thành và Triệu Vân Huyên cũng muốn xuống tầng ăn cơm trong thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, điện thoại vệ tinh của Mộ Duyệt Thành liền đổ chuông.

Ông thấy Mộ Duyệt Tri gọi tới, liền bắt máy: “Có chuyện gì vậy Duyệt Tri? Ở đâu? Được rồi, anh đến ngay.”

Mộ Duyệt Thành cúp máy: “Mọi người đi ăn trước đi, chúng tôi sẽ ăn sau.”

Triệu Vân Huyên đảo mắt nhìn, thử hỏi bằng giọng điệu dò xét: “Duyệt Thành, có phải tra được tin về chuyện của Nhất Hàng rồi hay không?”

Mộ Duyệt Thành chau mày: “Cũng gần gần như vậy.”

Triệu Vân Huyên vội nói: “Để em đi với anh.”

“Không cần đâu, tôi đi chút rồi về.”

Triệu Vân Huyên không thể sống chết bám theo, chỉ có thể mở to mắt nhìn Mộ Duyệt Thành sau khi ra khỏi thang máy, liền đi về phía địa lao.

Bà nhìn về phía địa lao, một dự cảm xấu dâng lên, nhất là khi trước đó đã gặp Mộ Nhất An ở ngoài cửa.

Bởi vì Mộ Nhất An và Mộ Nhất Nhiên đang đi điều tra chuyện người tố cáo Mộ Nhất Phàm, bà rất lo Mộ Nhất An đã điều tra ra được điều gì đó.

“Chị ba, chị còn đứng đó làm gì?” Lý Thái Ngọc vừa ra khỏi thang máy thấy Triệu Vân Huyên đang đứng bất động ngoài cửa, liền cất tiếng hỏi.

“Không có gì.”

Triệu Vân Huyên lấy lại tinh thần, cùng Lý Thái Ngọc đi ăn, thế nhưng suốt quãng thời gian đó bà vẫn nhấp nhổm không yên lòng.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại quay trở về tầng bảy mươi chín, không bao lâu sau, Mộ Duyệt Tri đen mặt trở về, nói với Triệu Vân Huyên đang ngồi trên sofa: “Chị ba, anh ba kêu chị tới phòng làm việc một chuyến.”

Lưu Linh Hồng nhìn Mộ Duyệt Tri đứng ngoài cửa, không biết có phải do ảo giác hay không, bà cảm thấy trong giọng chồng mình mang theo sự giận dữ, dường như rất tức giận.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Vân Huyên đang ngẩn ra nghe thấy có người gọi mình, lập tức hoàn hồn lại: “Hả? Ừ.”

Mộ Duyệt Tri suy nghĩ một chút, rồi nói với Mộ Nhất Phàm đang mải thảo luận với Mộ Duyệt Bân tiếp theo nên điều tra thế nào: “Nhất Phàm, cháu cũng đi cùng đi.”

“Vâng.” Mộ Nhất Phàm theo họ đi tới phòng làm việc trên tầng tám mươi, bên trong ngoài Mộ Duyệt Thành ra, còn có Mộ Duyệt Phong và Mộ Nhất Nhiên.

Sắc mặt ba người hết sức khó coi, nhất là Mộ Duyệt Thành, quả đúng là có thể so sánh với cái đít nồi trong phòng bếp.

Mộ Duyệt Thành trông thấy Mộ Nhất Phàm, khẽ chau mày: “Sao lại gọi cả Nhất Phàm tới?”

Mộ Duyệt Tri nói: “Chuyện này liên quan tới Nhất Phàm, phải cho thằng bé biết mới phải.”

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Mộ Duyệt Tri đóng cửa phòng, đoạn nói: “Chuyện người vu khống cháu, đã có manh mối rồi.”

Triệu Vân Huyên vừa nghe vậy, trong mắt liền lóe lên tia hoảng loạn, ngay lập tức nghĩ tới mình còn chưa biết họ điều tra được cái gì, không thể suy nghĩ lan man.

Bà lập tức chỉnh đốn lại tâm tình, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Nhanh như vậy đã tìm ra người vu khống Nhất Phàm rồi sao? Liệu có phải cùng một nhóm người vu khống Nhất Hàng không?”

“Không.” Mộ Duyệt Phong lạnh lùng đáp.

“Vậy sao?”

Triệu Vân Huyên thấy ánh mắt Mộ Duyệt Phong nhìn mình có vẻ lạnh lùng, nét mặt không khỏi cứng đờ.

“Chị ba, chị không tò mò ai đã vu khống Nhất Phàm sao?”

Triệu Vân Huyên thấy tất cả mọi người trong phòng làm việc đang nhìn mình, liền hỏi: “Ai đã vu khống Nhất Phàm vậy?”

Mộ Duyệt Phong nhìn về phía Mộ Nhất Nhiên, Mộ Nhất Nhiên lấy bộ đàm ra: “Anh, đưa người vào đi.”

Chỉ chốc lát sau, Mộ Nhất An và hai cậu lính lôi một người đàn ông mặc áo choàng màu xanh sạch sẽ đi tới.

Gương mặt người kia rất phổ thông, mặt vuông chữ điền, chân mày rậm, thoạt nhìn có vẻ hung ác, giống như đại ca xã hội đen, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ sợ hãi, như một quả hồng chín có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào.

Triệu Vân Huyên chưa từng gặp người đàn ông này, trong lòng ngoài tò mò ra, còn thở phào một hơi, may mà họ không tra ra được người của bà.

Mộ Nhất Phàm nheo mắt lại.

Anh nhớ rõ người đàn ông này, ngày đó anh bị đưa vào phòng xét xử để thẩm vấn, lúc tám người tố cáo bị áp giải ra khỏi phòng xét xử, người đàn ông này đã đứng bên ngoài.

Mộ Nhất An đẩy người đàn ông về phía trước: “Anh Phàm, tám dị năng giả tố cáo kia, là do hắn tìm tới.”

Mộ Nhất Phàm chau mày nhìn người đàn ông dưới đất, thấp giọng hỏi: “Anh là ai? Tôi không quen biết anh, sao anh lại muốn vu khống tôi.”

Người đàn ông kia thấy Mộ Nhất Phàm liền cuống quít ngồi xuống, khóc lóc van xin: “Mộ đại thiếu gia, tôi là Đỗ Côn, tuy rằng tám người tố cáo kia là do tôi gọi tới, nhưng mà tôi không hề muốn hãm hại anh, tôi không cừu không oán với anh, không cần phải vu khống như vậy, có đúng không?”

“Không phải anh thì là ai?”

Đỗ Côn đáp lời: “Có một người đàn ông cho tôi rất nhiều lương thực, bảo tôi đi tìm tám người tố cáo anh.”

“Người đàn ông kia là ai?”

Đỗ Côn lắc đầu: “Tôi không biết anh ta, anh ta tự tìm tới tôi.”

Mộ Nhất An lấy năm bức hình ra: “Anh xem người kêu anh đi tìm người tố cáo có ai nằm trong số những bức ảnh này không?”

Đỗ Côn nhìn lướt qua năm bức ảnh, nhanh chóng nhận ra người tìm mình nhờ hãm hại Mộ Nhất Phàm.

Hắn chỉ vào một bức hình trong số đó: “Chính là anh ta, chính anh ta đã kêu tôi tìm người hãm hại Mộ đại thiếu gia.”

Triệu Vân Huyên vội nhìn qua bức ảnh chụp, người đàn ông kia có vóc dáng nhã nhặn, thế nhưng lại là một người bà không biết.

Mộ Nhất An đè Đỗ Côn xuống, ngay sau đó người đàn ông trong bức ảnh bị dẫn tới, cũng giống như Đỗ Côn, đều nói có người tìm tới kêu mình đi tìm người hãm hại Mộ Nhất Phàm, những người sau đó cũng xác nhận là có người tìm tới mình muốn mình tìm người hãm hại Mộ Nhất Phàm.

Mãi đến khi người đàn ông thứ tám bị đưa vào phòng làm việc, gương mặt Triệu Vân Huyên cuối cùng cũng biến sắc.

Người đàn ông này không còn tinh thần giống như những người trước đó, có thể nói yếu ớt đến mức gần như sắp bất tỉnh, hơn nữa, dáng vẻ có phần chật vật, mái tóc rối bù, quần áo trên người có vài chỗ bị rách tươm.

Hiển nhiên trước khi người đàn ông này bị đưa vào, đã bị ép hỏi bằng nhục hình.

Mộ Nhất An đá người đàn ông, ông ta không được binh lính nâng đỡ, quỳ rạp dưới mặt đất: “Nói đi, có phải mày là người đã hãm hại anh trai tao không?”

“Không phải trước đó mọi người đã thẩm vấn tôi rồi sao? Tôi.. tôi cũng đã thành thật trả lời.”

Người đàn ông hết sức yếu ớt, đôi môi khô khốc, lúc trả lời Mộ Nhất An, giọng nhỏ như muỗi kêu, căn bản không nghe rõ hắn ta nói gì, hơn nữa, giọng nói còn mang theo âm điệu nức nở, giống như không chịu nổi hành hạ nữa, hết sức thống khổ.

Mộ Nhất An lại đá hắn ta thêm cái nữa: “Giờ tao hỏi lại mày lần nữa, nói xem vì sao mày lại muốn hãm hại anh trai Nhất Phàm của tao?”

Người đàn ông chật vật nói: “Tôi.. tôi xin nói, tôi không hãm hại Mộ đại thiếu gia, chỉ là tôi nhận vật tư của người khác, nên mới giúp làm việc.”

“Thế rốt cuộc mày nhận vật tư từ ai?”

“Là.. là một binh lính Mộ gia đưa cho tôi.”

Mọi người nghe thấy hắn nhắc tới tên Mộ gia, sắc mặt của nhóm Mộ Duyệt Phong vô cùng khó coi.

“Tên hắn là gì?”

“Hắn… hắn.. hắn tên là Lỗ Thu.”

Mộ Duyệt Thành nghe thấy tên Lỗ Thu, tức giận đập mạnh bàn.

“Rầm” một tiếng, mọi người trong phòng làm việc đều giật bắn mình.

Nếu không phải Triệu Vân Huyên đang ngồi trên sofa, chỉ e đã mềm nhũn chân mà ngã xuống đất.

Mộ Duyệt Thành lạnh lùng nhìn chòng chọc người dưới đất: “Cậu chắc chắn người lính kia tên Lỗ Thu?”

Lỗ Thu là binh lính Mộ Nhất Hàng chọn ra từ doanh địa, làm việc cho Mộ Nhất Hàng, có thể nói là phụ tá đắc lực của Mộ Nhất Hàng.

“Chắc.. chắc chắn..” Người đàn ông vừa đáp một tiếng, liền nằm xuống dưới đất.

Mộ Nhất Phàm nhìn hắn ta sắp bất tỉnh, liền dùng dị năng hệ quang chữa trị cho hắn ta.

Vết thương trên người hắn lành lại, người cũng có vẻ có tinh thần hơn, lại có thêm sức lực nói tiếp: “Tôi rất chắc chắn người kia tên là Lỗ Thu, một tháng trước anh ta tới tìm tôi, cho tôi rất nhiều vật tư, nói là đợi đến khi Mộ Nhất Phàm từ ngoài thành về, liền tìm người đi vu khống đại thiếu gia Mộ Nhất Phàm.”

“Tuy rằng lúc đó anh ta không nói cho tôi biết anh ta tên gì, nhưng tôi sợ dây vào Mộ đại thiếu gia, nên lén điều tra người đàn ông này, mới biết anh ta là binh lính trong doanh địa Mộ gia, bình thường thường đi bên cạnh nhị thiếu gia.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.