Đệ Nhất Tang Thi

Chương 370: Hiện thực (10)



Sau khi Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên xác nhận quan hệ, anh liền chuyển tới căn hộ Chiến Bắc Thiên mua ở trung tâm thành phố để ở. Đầu tiên là để hai người có thêm nhiều thời gian bên nhau, thứ hai là tiện cho họ tới công ty làm việc, tiết kiệm thời gian đi lại về nhà, thứ ba là vì không muốn Ninh Mông có cơ hội tiếp cận Chiến Bắc Thiên nữa.

Lúc hai người ở bên nhau rất ngọt ngào và hạnh phúc, buổi sáng sau khi cùng nhau dùng bữa xong đều bận rộn việc của mình, buổi trưa tới giờ thì hẹn cùng ăn cơm một chỗ, đến buổi tối, hai người sẽ nắm tay nhau đi hẹn hò. Đến cuối tuần, chương trình hẹn hò của hai người lại càng đa dạng hơn.

Trong số đó cũng có vài chuyện cố định, đó là lúc trời vẫn còn mờ tối, Chiến Bắc Thiên sẽ đánh thức Mộ Nhất Phàm dậy, ngồi xích đu trên sân thượng cùng ôm nhau ngắm mặt trời mọc, và lúc mặt trời lặn, dù Chiến Bắc Thiên đang ở đâu cũng sẽ dừng xe, dẫn theo Mộ Nhất Phàm ngồi trên trần xe, nhìn mặt trời đẹp đẽ dần khuất núi, mà đó là lúc Mộ Nhất Phàm cảm thấy hết sức hạnh phúc.

Khoảng thời gian ngọt ngào trôi rất vội, bất tri bất giác Mộ Nhất Phàm đã ở trong nhà của Chiến Bắc Thiên được một tháng, tiểu thuyết của anh cũng đã viết được một phần nhỏ, khiến anh cảm thấy bất ngờ là, câu chuyện của anh và Chiến Bắc Thiên thế mà lại thu hút không ít độc giả nữ, ngày nào cũng có không ít người giục chương mới dưới phần bình luận.

Chiến Bắc Thiên cũng đọc bộ tiểu thuyết này, cảm thấy vô cùng tò mò không biết vì sao lại viết về bối cảnh mạt thế, nhưng Mộ Nhất Phàm không giải thích, bởi vì sâu thẳm trong lòng anh vẫn còn cất giấu một người khác, cho nên, đến bây giờ anh vẫn không dám chính thức mở miệng nói với Chiến Bắc Thiên câu “Em yêu anh”.

Đương nhiên, anh cũng sẽ không giấu Chiến Bắc Thiên mãi, chỉ là anh muốn đợi sau khi tiểu thuyết kết thúc, hoặc đến một ngày nào đó nghĩ thông, anh sẽ kể chuyện của mình cho Chiến Bắc Thiên nghe.

Mộ Nhất Phàm trả lời hết bình luận của độc giả xong, vừa đúng lúc điện thoại đổ chuông, anh thấy là Thẩm Khâm Dương gọi tới, liền bắt máy: “Khâm Dương, có chuyện gì vậy?”

Thẩm Khâm Dương giận dữ nói: “Mộ thiếu gia thân mến, ông nói xem đã bao lâu rồi ông không liên lạc với tôi và Tử Duyệt hả?”

Mộ Nhất Phàm giải thích: “Dạo này bận quá, ngoài viết tiểu thuyết ra, tôi còn phải giúp anh quản lý công ty.”

Thẩm Khâm Dương ngạc nhiên: “Ông tới Mộ thị làm việc á?”

“Ừ, thực tập ở công ty được một tháng rồi, cho nên vẫn không có thời gian rảnh để ra ngoài ngồi với các ông.”

“Hôm nay cuối tuần đấy, tối nay ông có rảnh không?”

Mộ Nhất Phàm nhìn đồng hồ dưới máy tính, đã sắp tới giờ cơm chiều: “Được, chúng ta tới Nghê Viên ăn đi.”

“Được, quyết định vậy đi, giờ tôi gọi cho Tử Duyệt luôn.”

Mộ Nhất Phàm tắt máy rồi đặt điện thoại xuống, cửa thư phòng bị đẩy ra, anh thấy là Chiến Bắc Thiên, liền nói: “Bắc Thiên, Khâm Dương hẹn em tối nay đi ăn.”

Chiến Bắc Thiên nói gần như cùng lúc: “Mộc Mộc, đám Quân Lâm hẹn anh tối nay đi ăn.”

Hai người nói xong thì sửng sốt, ngay lập tức, Mộ Nhất Phàm cười nói: “Trùng hợp ghê.”

Chiến Bắc Thiên nói: “Có muốn kêu nhóm Khâm Dương đi ăn cùng bọn anh không?”

Bởi vì hắn và Mộ Nhất Phàm thường ở chung một chỗ với nhau, cho nên nhóm Thẩm Khâm Dương và Tỉnh Quân Lâm cũng đều biết nhau, thậm chí còn vô cùng quen thuộc, giống như bạn bè cũ.

Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút: “Thôi khỏi, em muốn nhân cơ hội tối nay, nói với Khâm Dương và Tử Duyệt chuyện em với anh.”

Chiến Bắc Thiên cũng muốn nhân dịp tối nay tuyên bố chuyện của hắn và Mộ Nhất Phàm, bèn gật đầu: “Mọi người hẹn ăn ở đâu?”

“Nghê Viên, còn anh thì sao?”

“Xan Sắc Các, vừa khéo gần Nghê Viên, lát nữa anh đưa em đi.”

“Ok.”

Hai người quay về phòng thay quần áo rồi mới ra ngoài, đầu tiên Chiến Bắc Thiên đưa Mộ Nhất Phàm tới Nghê Viên trước, sau đó mới tới Xan Sắc Các.

Mộ Nhất Phàm đi tới bao sương Thẩm Khâm Dương đã đặt trước, Thẩm Khâm Dương và Trang Tử Duyệt đã ngồi đợi từ lâu.

Thẩm Khâm Dương trêu chọc: “Ôi, Mộ thiếu gia tới rồi.”

Mộ Nhất Phàm cười cười đưa tay ra muốn bắt tay với họ: “Thẩm thiếu gia, Trang thiếu gia, đã lâu không gặp.”

Trang Tử Duyệt không nhịn được cười, đẩy tay anh ra: “Giả vờ khách sáo ít thôi.”

Mộ Nhất Phàm ngồi xuống bên cạnh Trang Tử Duyệt.

Thâm Khâm Dương rót một tách trà cho Mộ Nhất Phàm: “Lần trước ông nói chuyện với Nguyên Lưu thế nào rồi? Giờ có còn bị giấc mơ kia làm cho rối bời nữa không?”

Mộ Nhất Phàm nói: “Sau khi nói chuyện với Nguyên Lưu, tôi liền rời thành phố T đi ra ngoài giải sầu, sau đó đã thông suốt được rất nhiều chuyện, giờ tôi…”

Khóe môi anh nhếch lên nở nụ cười tươi rói: “Giờ tôi đã ở bên người mình thích rồi.”

“Thật á? Từ khi nào vậy?”

Thẩm Khâm Dương và Trang Tử Duyệt vừa ngạc nhiên vừa mừng thay cho Mộ Nhất Phàm: “Sao ông không dẫn cô ấy tới đây để cho chúng tôi gặp, kiểm định giúp cho ông.”

Nụ cười trên môi Mộ Nhất Phàm càng khắc sâu: “Khỏi kiểm định, mấy ông biết cả rồi.”

“Ai vậy?” Thẩm Khâm Dương nghĩ nát óc cũng không đoán ra là ai.

Bạn của Mộ Nhất Phàm, anh gần như biết hết, nhưng hình như đều là nam, không có nữ thì phải.

Trang Tử Duyệt chau mày: “Có phải là hàng xóm của ông, cái cô tên Ninh Mông kia không?”

Nếu thật sự là cô ấy, thì anh ta không vừa mắt, anh không nghĩ cô gái kia sẽ thật lòng thích Mộ Nhất Phàm.

“Không phải cô ấy đâu.”

“Ông đừng thả thính nữa, mau nói xem ai đi.”

Mộ Nhất Phàm thản nhiên nhấp một ngụm trà, đoạn nói: “Là Bắc Thiên.”

“Bắc Thiên?” Thẩm Khâm Dương suy nghĩ một chút: “Bên cạnh ông ngoài Chiến lão đại tên Bắc Thiên ra, sao tôi không biết ông còn quen cô nào tên Bắc Thiên nữa nhỉ?”

Trang Tử Duyệt nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt ngớ ra: “Đừng nói người yêu ông là anh Bắc Thiên đấy nhé?”

Chiến Bắc Thiên nhiều tuổi hơn bọn họ, hơn nữa còn nắm giữ tập đoàn Chiến thị, khiến họ hết sức tôn trọng, cho nên cũng không gọi thẳng tên là Bắc Thiên như Mộ Nhất Phàm.

“Ừa.” Mộ Nhất Phàm nhắc tới Chiến Bắc Thiên, khóe môi bất tri bất giác nở nụ cười ngọt ngào.

“Sao cơ? Ông yêu Chiến lão đại thật á?” Thẩm Khâm Dương suýt chút nữa bị nghẹn nước miếng của mình: “Thế Chiến lão đại thì sao? Anh ấy cũng thích ông à?”

“Ừ, nếu không thích tôi, sao tôi nói chúng tôi đang ở bên nhau được?”

Trang Tử Duyệt chỉ hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh: “Thật ra tôi đã nhìn ra anh Thiên đối xử với ông không bình thường từ lâu, anh ấy bảo vệ ông rất chu đáo, so với anh Hàng là anh trai thật còn thương ông hơn, chỉ cần ông gọi một cú, anh ấy sẽ lập tức xuất hiện trước mặt ông, lúc tôi tiếp quản Trang thị, từng nghe một tin đồn về anh Thiên.”

Mộ Nhất Phàm tò mò hỏi: “Tin đồn gì?”

“Nói rằng anh Thiên có tình nhân bí mật, vô cùng cưng chiều, chỉ cần người này vừa gọi một cuộc điện thoại, anh ta có thể bỏ mối làm ăn hơn trăm triệu, giờ mọi người trong giới đều biết nếu như tổng giám đốc Chiến từ trước tới nay luôn giữ lời hứa mà đột nhiên lỡ hẹn, nhất định là vì đi gặp tình nhân.”

Trong giới thương nhân, với chuyện Chiến Bắc Thiên lỡ hẹn, mỗi người đều có một cách nhìn khác nhau, người không biết Chiến Bắc Thiên thì cho rằng Chiến Bắc Thiên không coi ai ra gì, còn người biết Chiến Bắc Thiên thì đều biết hắn là người thành thực giữ chữ tín, ngoài việc thỉnh thoảng lỡ hẹn ra, không còn điều gì khiến người ta không thể chấp nhận cả, thậm chí có mấy nữ tổng giám đốc sau khi nghe chuyện về Chiến Bắc Thiên, đều vô cùng hâm mộ, mong có một người đàn ông như Chiến Bắc Thiên ở bên cạnh mình.

Mới đầu Trang Tử Duyệt nghe những chuyện này, cảm thấy dở khóc dở cười, bởi vì anh biết Chiến Bắc Thiên lỡ hẹn cũng là vì đi gặp Mộ Nhất Phàm, sau này biết Chiến Bắc Thiên thực sự không để ý tới mối làm ăn hơn trăm triệu mà đi gặp Mộ Nhất Phàm, trong lòng cảm thấy kì quái, nhưng vì hai người họ đều là đàn ông, nên anh cũng không nghĩ nhiều.

“Cái người kia không phải chỉ tôi đấy chứ?” Mộ Nhất Phàm thấy Trang Tử Duyệt gật đầu, trợn to mắt nhìn: “Còn.. còn có chuyện như vậy sao? Bắc Thiên vì tôi, mà ngay cả đơn làm ăn hơn trăm triệu cũng không cần?”

Anh không hề biết những chuyện này, nếu không đã không tới quấy rầy Chiến Bắc Thiên.

“Cũng không phải không cần làm ăn, chẳng qua là phái người khác đi đàm phán mà thôi, ông cũng đừng nghĩ nhiều, anh Thiên không phải người không biết chừng mực, anh ấy dám làm như vậy, không phải vì không sợ đắc tội đối phương, phái người khác đi là bởi vì anh ấy biết rõ đơn làm ăn ấy sẽ lấy được, được hợp tác với Chiến gia, có biết bao nhiêu người muốn chứ, đâu có tính toán anh Thiên có lỡ hẹn hay không, người bị lỡ hẹn cùng lắm chỉ oán giận trong lòng mà thôi.”

Lúc này Mộ Nhất Phàm mới yên tâm.

“Úi giời ơi!” Thẩm Khâm Dương lấy lại tinh thần, đỡ trán: “Bạn thân của tôi thế mà lại đi thích trai, Mộc Mộc, không phải đó giờ ông thích gái sao?”

Mộ Nhất Phàm nhìn về phía Thẩm Khâm Dương vẫn chưa thể tin được: “Tôi thích trai thì làm sao? Chẳng lẽ ông ghét bỏ người bạn đồng tính à?”

“Không phải, tuyệt đối không phải.” Thẩm Khâm Dương vội nói rõ: “Tôi chỉ ngạc nhiên không ngờ đối tượng của ông lại là Chiến lão đại thôi, cơ mà nếu là anh ấy, vậy tôi an tâm hơn rồi, dù sao thì cũng tốt hơn giao ông vào tay mấy tên đàn ông khác, có Chiến lão đại che chở, không ai dám bắt nạt ông, mà anh ấy cũng đối xử với ông rất tốt, tốt đến mức tôi cũng muốn có người đối với mình như vậy.”

Những lời này là thật lòng, nếu có một người đối xử với anh tốt như Chiến Bắc Thiên, nói không chừng anh cũng cong theo, nhưng mà, vì đây là chuyện không thể nào, cho nên đến giờ anh vẫn thẳng tắp.

Trang Tử Duyệt cười nói: “Trên đời này rất khó có thể tìm được người tốt như anh Thiên.”

Anh ta vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm: “Mộc Mộc, chúc mừng ông, tìm được một người tốt như vậy, tôi tin nhân phẩm của anh Thiên, nhất định anh ấy có thể chăm sóc cho ông thật tốt, để ông cả đời vô lo vô nghĩ.”

“Cảm ơn.”

Thẩm Khâm Dương nói: “Mộc Mộc, tôi cũng chúc mừng ông, đến khi đó hai người cưới, nhất định phải làm thật lớn đấy.”

Được bạn tốt chúc phúc, Mộ Nhất Phàm vô cùng vui vẻ, trước đó anh cứ sợ họ sẽ không thể chấp nhận chuyện này: “Ừa.”

Ba người vui vẻ ăn xong bữa cơm, Mộ Nhất Phàm thấy mới có tám giờ, nghĩ Chiến Bắc Thiên chưa về nhà ngay, bèn đề nghị: “Chúng ta tới Ngự Hoàng ngồi một chút, được không?”

Thẩm Khâm Dương đồng ý: “Được đó, mà phải rồi, sao tối nay ông không kêu Chiến lão đại tới ăn cùng bọn tôi?”

“Anh ấy có hẹn với nhóm anh Lâm, để lần sau đi, lần sau chúng tôi hẹn mọi người một bữa.”

“Quyết định vậy đi.”

Sau khi ba người thanh toán ở Nghê Viên xong, liền đi tới Ngự Hoàng, thế nhưng bao sương họ hay ngồi đã có người dùng, không thể làm gì hơn là đổi bao sương ở tầng khác.

Lúc ra khỏi thang máy, Mộ Nhất Phàm thấy năm, sáu người phục vụ đẩy một hộp quà to đùng đi qua trước mặt họ, sau đó, đẩy vào trong một bao sương.

Cửa bao sương vừa mở ra, bên trong liền vang lên giọng nói hưng phấn: “Tới rồi, tới rồi.”

Nghe thấy tiếng, Mộ Nhất Phàm và Thẩm Khâm Dương, Trang Tử Duyệt không khỏi dừng bước, nhìn về phía bao sương, bởi vì ánh sáng trong đó có hơi tối, hơn nữa lại bị hộp quà khổng lồ chặn đường nhìn, cho nên không thể thấy tình huống bên trong.

Thẩm Khâm Dương nói: “Hình như là giọng anh Phong, chẳng lẽ nhóm Chiến lão đại cũng ở đây?”

Mộ Nhất Phàm cũng nghe thấy đó là giọng của Vưu Cảnh Phong, sau đó, giọng nói kia lại vang lên: “Bắc Thiên, ông mau mở ra xem, xem tôi tặng ông cái gì nào?”



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.