Đệ Nhất Tang Thi

Chương 134: Chúng ta bị lừa rồi



Dung Tuyết cả kinh, vội vã thu nụ cười lại, xoay người.

Ở trước cầu thang, có một người đàn ông thoạt trông hết sức gầy yếu đang đứng, người nọ chỉ cao tầm mét 75, tướng mạo hết sức phổ thông, đặt vào trong đám đông, khó có thể tìm ra người này, hơn nữa, quần áo trên người nhăn nheo hết cả lại, tựa như dân chạy nạn.

“Anh là ai?” Dung Tuyết cảnh giác nhìn anh ta, người đàn ông trước mặt rất lạ, hình như chưa từng thấy anh ta trong đội.

“Tôi á?” Người đàn ông cười nói: “Tôi là Vương Cửu, hai ngày trước vừa mới được cứu về.”

Dung Tuyết cầm cây lau nhà nói: “Anh có chuyện gì không? Nếu không thì đừng đứng đây cản trở tôi lau nhà.”

“Tôi đứng đây cũng đâu cản trở cô lau nhà đâu.” Vương Cửu cười nói.

Dung Tuyết không để ý tới anh ta nữa, nhúng cây lau nhà vào nước, sau đó tùy tiện di đi di lại.

Vương Cửu im lặng trong chốc lát, lại nói thêm: “Sáng hôm qua, tôi đã chú ý tới cô từ lúc ở trong phòng ăn”

Động tác của Dung Tuyết dừng lại, không lên tiếng.

“Cô biết sao tôi lại chú ý tới cô không?” Vương Cửu cười cười, sau đó tự hỏi rồi lại tự trả lời: “Bởi vì lúc cô bật bút ghi âm lên, tiếng cười đắc ý trong nội tâm cô thật khiến người ta phải chú ý, cho nên khi ấy tôi đã chú ý tới cô.”

Lời này đã thu hút được sự chú ý từ Dung Tuyết: “Tiếng cười đắc ý trong nội tâm?”

Vương Cửu nhướn nhướn mày, ngạc nhiên nói: “Lúc tôi giới thiệu, chưa nói với cô sao? Dị năng của tôi là thuật đọc tâm.”

Dung Tuyết cả kinh trong lòng, nhưng không để lộ ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đúng là một dị năng đặc biệt, tiếc là anh nghe lầm rồi, tôi không đắc ý chút nào cả.”

Cô ta cúi đầu, tiếp tục kéo cây lau nhà.

Vương Cửu cười cười: “Vậy sao? Hóa ra là tôi nghe lầm. Thế trong lòng cô đang sợ hãi điều gì vậy? Chẳng lẽ cái này cũng là tôi nghe lầm sao?”

“Tôi thì sợ cái gì?” Dung Tuyết dừng lau nhà lại, phẫn nộ nhìn anh ta đăm đăm: “Hơn nữa, anh đừng quấy rầy tôi lau nhà có được không?”

Vương Cửu đứng dựa vào tường: “Tôi đứng đây vừa không gây cản trở cô, vừa có thể nói chuyện với cô, chẳng qua là thấy hứng thú với chuyện cô lấy được đồ từ chỗ Trần Diễm mà thôi.”

Đôi mắt Dung Tuyết nghiêm lại, nhìn chòng chọc anh ta.

“Hôm qua sau khi cô quay về từ chỗ Trần Diễm, vui vẻ lắm phải không, đâu chỉ được ăn một bữa no nê, còn lấy được một túi hoa quả tươi cùng vài bộ quần áo hàng hiệu còn gì.”

Dung Tuyết lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

“Không biết à? Vậy tôi nói rõ hơn một chút, sau khi cô nhận được bút ghi âm từ Trần Diễm, đã nhét nó vào trong quần của chị gái cô, cứ như vậy, cô không chỉ hoàn thành nhiệm vụ lấy được vật tư, mà còn có thể hại chị mình, hại chị cô bị trục xuất ra khỏi đội, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, à phải là một mũi tên trúng ba con nhạn mới đúng chứ. Phải rồi, mấy bộ quần áo hàng hiệu nhập ngoại cô mang về, hiệu gì vậy?”

Vương Cửu làm bộ tập trung suy nghĩ.

Dung Tuyết nắm chặt cây lau nhà.

Đồ cô mang về đúng là hàng nhập ngoại, là một nhãn hiệu tên Angel, thế nhưng lúc đó cô cất vào trong túi đen, sao người này có thể biết được?

Chẳng lẽ có thuật đọc tâm thật sao?

“Phải rồi, là Angel.”

Dung Tuyết biến sắc, đáy mắt hiện lên sự hốt hoảng, thế nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cười lạnh nói: “Anh nói nhảm ít thôi, đừng phá hỏng tình cảm chị em chúng tôi, anh nói bút ghi âm là do tôi lấy ra, vậy có chứng cứ gì không?”

Vương Cửu mỉm cười nhìn cô, không nói gì.

Đúng lúc này có người đi lên tầng, trông thấy Dung Tuyết liền cất tiếng gọi: “Dung Tuyết, có một tiểu thư họ Trần tới tìm cô.”

Người kia nói xong liền đi xuống dưới tầng.

Dung Tuyết vừa nghe tới họ Trần, liền bỏ cây lau nhà xuống.

Lúc đi ngang qua bên người Vương Cửu, Vương Cửu kéo áo cô ta lại, tiến lên trước, nhỏ giọng nói bên tai cô ta: “Chỉ cần tôi nói với Chiến thiếu tướng tôi có thuật đọc tâm, có thể đọc suy nghĩ trong lòng bất cứ ai, cô nói xem anh ấy có tin không?? Cô nói xem đây có thể xem như bằng chứng được không?”

Dung Tuyết nổi đóa nói: “Thế anh đi mà nói.”

Vương Cửu không nói gì nữa, buông áo cô ra, để cô đi.

Dung Tuyết cuống quít chạy xuống dưới tầng.

Thật ra trong lòng cô vẫn rất lo lắng, lo Vương Cửu sẽ nói chuyện này ra ngoài, thế nhưng lại nghĩ Vương Cửu không có bằng chứng gì, chỉ bằng thuật đọc tâm thì có ích gì chứ.

Đến lúc đó, chỉ cần cô sống chết không chịu thừa nhận, nói Vương Cửu hãm hại mình là được rồi.

Dung Tuyết nghĩ như vậy, an tâm hơn rất nhiều.

Cô đi ra khỏi tòa nhà, liền thấy Trần Diễm đứng cách hơn ba mươi mét phía trước vườn hoa.

Dung Tuyết nhìn bốn phía xung quanh, thấy xung quanh Trần Diễm không có ai, vội vã chạy tới, trước khi Trần Diễm mở miệng, liền cả giận nói: “Cô tới đây làm gì? Cô có biết đã có người nghi ngờ tôi bỏ bút ghi âm vào túi quần Dung Nhan rồi không?”

Trần Diễm nhíu mày: “Không phải hôm qua cô nói không có chút sơ hở nào sao? Sao lại bị phát hiện?”

“Có người có thuật đọc tâm, biết tôi đang nghĩ gì, cho nên mới biết tôi bỏ bút ghi âm vào trong quần Dung Nhan.”

“Thế cô có thừa nhận không?”

“Cô nghĩ tôi ngu như vậy à?” Dung Tuyết cười lạnh một tiếng: “Hắn ta biết tôi bỏ vào, rồi sao? Không có chứng cứ thì tố giác tôi thế nào?”

Trần Diễm cười nói: “Cô không ngốc nghếch đi thừa nhận là tốt rồi.”

Ngay sau đó Dung Tuyết liền giận tái mặt: “Còn cả cô nữa, có chuyện gì vậy? Không phải trước đó chúng ta đã nói, xong việc rồi thì không tới tìm tôi nữa sao? Sao cô lại tới?”

Trần Diễm ngẩn ra: “Không phải cô sai người tới tìm tôi, bảo tôi qua đây một chuyến, có chuyện quan trọng muốn nói với tôi sao?”

Dung Tuyết cũng sửng sốt theo: “Tôi sai người tới tìm cô? Đâu có đâu?”

Trần Diễm chau mày lại, suy nghĩ một chút, đột nhiên mặt biến sắc: “Không ổn rồi, chúng ta bị lừa rồi.”

Cô ta vội xoay người chạy về phía cửa, thế nhưng vừa đi được hai bước đã bị năm người lính ngăn lại.

“Trần tiểu thư, Dung tiểu thư, Chiến thiếu tướng cho mời hai người.”

Dung Tuyết vừa nghe Chiến Bắc Thiên muốn gặp hai người, mặt trắng bệch, suy nghĩ đầu tiên là hai cô đã bị tố giác.

Hai người bị năm anh lính dẫn vào phòng họp ở đại sảnh, trông thấy Chiến Bắc Thiên, Mộ Nhất Phàm và Trịnh Quốc Tông bế bé con ngồi ở ghế, Lục Lâm, Mao Vũ, Tôn Tử Hào, Hướng Quốc, Vương Cửu thì đứng sau lưng.

Ngoài ra, tất cả mọi người trong đội, cùng hai mươi lăm người sống cùng đều có mặt tại đây, giống như “Tam đường hội thẩm” vậy.

(Tam đường hội thẩm: Ba cơ quan tối cao đồng thời thẩm tra xử lý một vụ án. Theo ngày nay thì là công an, viện kiểm sát, tòa án)

Trần Diễm cất tiếng hỏi trước: “Không biết Chiến thiếu tướng tìm tôi có chuyện gì?”

Chiến Bắc Thiên không nói lời nào nhìn hai cô, ánh mắt nghiêm nghị khiến hai cô không khỏi run lên.

Không bao lâu sau, có người chạy vào phòng khách, lo lắng mà khóc lóc nói: “Chiến thiếu tướng, Chiến thiếu tướng, Nhan Nhan nhà chúng tôi là bị hãm hại thật, xin cậu hãy điều tra rõ sự việc trước khi trục xuất con bé đi có được không?”

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Tôi biết cô ấy vô tội.”

“Sao?” Bà Dung sửng sốt, lúc này mới chú ý bầu không khí trong đại sảnh vô cùng nghiêm túc.

Đúng lúc này, Dung Nhan đi vào.

Dung Tuyết vừa trông thấy Dung Nhan liền biến sắc.

Cái con tiện nhân này vẫn còn chưa rời khỏi tiểu khu.

Mao Vũ nhìn về phía Dung Nhan, nói: “Nếu đã đến đủ rồi, chúng ta hãy nói một chút về chuyện bút ghi âm ngày hôm qua.”

Bà Dung vội hỏi: “Có phải đã tìm ra được người hãm hại Nhan Nhan rồi không?”

“Vâng.” Mao Vũ nhìn về phía Dung Tuyết: “Tiểu thư Dung Tuyết, cô có gì muốn nói không?”

Gương mặt Dung Tuyết cứng đờ, cười gượng nói: “Tôi thì có cái gì muốn nói chứ, tôi không biết ai đã hãm hại chị mình.”

Mao Vũ thấy đến lúc này rồi mà cô ta vẫn không chịu thừa nhận, lại nói: “Nếu tiểu thư Dung Tuyết không muốn nói, vậy để tôi đây nói thẳng.”

Dung Tuyết vô cùng căng thẳng, nhìn chòng chọc Mao Vũ.

Những người khác cũng nhìn về phía Mao Vũ.

“Theo như điều tra của chúng tôi, chiếc bút ghi âm rơi từ người Dung Nhan xuống, là do Dung Tuyết bỏ vào túi quần Dung Nhan.”

“Sao cơ?” Bà Dung không thể tin nhìn Mao Vũ.

Trước đó bà nghe con gái lớn bị người ta hãm hại, liền thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại nghe nói con gái út hãm hại chị gái nó, sao bà có thể chấp nhận được?

Dung Nhan cũng không thể tin chuyện này là do Dung Tuyết làm.

Những người khác đều kinh hãi nhìn Dung Tuyết.

“Anh nói bậy bạ, sao tôi lại bỏ bút ghi âm vào người chị mình cơ chứ.”

Dung Tuyết kích động nói, sau đó nhìn về phía Vương Cửu: “Có phải anh không, có phải anh đã nói lung tung cái gì không?”

Sau đó, cô ta nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Chiến thiếu tướng, dù Vương Cửu có thuật đọc tâm, nhưng cũng phải có chứng cứ mới được, chỉ với lời nói miệng của anh ta mà đã kết luận rằng tôi bỏ bút ghi âm vào trong túi chị mình, có phải điều tra như vậy đã quá cẩu thả rồi hay không?”

Vương Cửu nhếch môi, cười nói: “Tiểu thư Dung Tuyết, thật xin lỗi, tại hạ không có thuật đọc tâm.”

“Sao.. sao cơ?” Dung Tuyết sững người.

Vương Cửu nói tiếp: “Những lời ban nãy nói trên cầu thang đều là Chiến thiếu tướng nhờ tôi tới thử cô.”

Dung Tuyết vừa nghe vậy, cảm thấy vô cùng may mắn vì ban nãy ở cầu thang cô đã không thừa nhận việc này, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, thượng úy Mao dựa vào cái gì mà nói tôi hãm hại chị mình?”

Mao Vũ nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh.

Người phụ nữ kia chính là người đã sai Dung Tuyết lên tầng lau.

Người phụ nữ kia hiểu ý, liền đi tới trước mặt Dung Tuyết, từ từ lấy thứ đồ trong túi Dung Tuyết ra đưa tới trước mặt Mao Vũ.



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.