Lục Liên Trà thở dài một hơi rồi nói với Tịch Đồng: “Anh nhìn lại anh đi, lăn lộn trong cái giới này bao nhiêu năm ấy vậy mà lại đi tin cái cớ nhạt toẹt của Tạ tổng.”
Tịch Đồng: “Không, tôi không bị lừa, tôi nói thật.”
Lục Liên Trà: “Anh chỉ lấy cớ thôi.”
Tịch Đồng: “…………..”
Lục Liên Trà: “Anh gặp bố mẹ Tạ tổng chưa?”
Tịch Đồng khô cằn đáp: “Chưa.”
Lục Liên Trà: “Vậy sao anh biết người trong lòng Tạ tổng là em họ hắn?”
Tịch Đồng: “Vì người ta có giấy chứng minh tờ đàng hoàng!”
Lục Liên Trà: “Thế anh gặp bố mẹ của cậu ta chưa mà anh dám chắc?”
Tịch Đồng im lặng.
Lục Liên Trà nhìn chằm chằm cậu ta, hừ lạnh: “Không có đúng không?”
Giây tiếp theo, cậu ta nói hệt như một định lý: “Anh với Mục Nhiên chắc chắn đều bị lừa!”
“Người có tiền như Tạ tổng ấy, thích đùa bỡn tình cảm, hai người chắc chắn thủ đoạn không bằng hắn cho nên mới bị xoay như con quay.”
Tay Mục Nhiên dừng lại, cậu ăn xong miếng cà tím cuối cùng rồi mới ngẩng đầu nhìn hai người.
Lục Liên Trà nhanh tay rót cho Mục Nhiên cốc nước ngọt: “Nếu anh không có cách thì chờ em mấy ngày, đợi em quay xong show rồi sẽ về với anh.”
“À đúng rồi.” Lục Liên Trà dừng một chút: “Lần trước livestream xong có nhiều người mắng em lắm nên anh Phàn lại thu điện thoại của em mất rồi.”
“Nếu anh có chuyện gì tìm em thì cứ gọi điện cho anh Phàn, bảo anh ấy chuyển lời cho em.”
Cậu ta vừa dứt lời, ngoài cửa quán đã nhiều thêm một người to béo.
Phàn Phái đi đến bên cạnh bàn, tươi cười nói chuyện với Mục Nhiên: “Mai Liên Trà còn phải đi quay show nên chúng tôi xin phép về trước.”
Lục Liên Trà đẩy mắt kính râm, trước khi đi còn nói nhỏ với Tịch Đồng: “Lúc về anh nhớ đưa Mục Nhiên đi tham quan trường học để anh ấy nhớ lại thời oanh liệt trước kia nha.”
“Đường đường là sinh viên tài cao, ấy vậy mà lại không tìm được tình yêu đích thực.”
Mười phút sau, Mục Nhiên ăn hết cả bàn thức ăn rồi mới đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng rồi chậm rì rì bảo Tịch Đồng: “Mấy ngày nữa tôi sẽ giải thích với Lục Liên Trà.”
Tịch Đồng uống ngụm nước đá, khô cằn đáp: “Thôi đừng, để tôi nói.”
“Để cậu giải thích khéo còn loạn thêm.”
Mục Nhiên ờ một tiếng: “Tôi sẽ giải thích rõ ràng.”
“Là tôi, Đồng Đồng.”
“Cậu giải thích…”
Giọng nói của Tịch Đồng dần nhỏ lại, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, kích động nói: “Cậu, cậu, cậu về rồi à!”
Mục Nhiên cười cười: “Tôi có đi đâu mà về.”
Tịch Đồng bĩu môi: “Oánh rắm!”
“Cuối cùng cậu cũng chuyển nhà từ Sao Hỏa về Trái Đất…”
Cậu ta ôm chầm lấy Mục Nhiên, nghẹn ngào nói: “Cậu không biết đâu, trong khoảng thời gian này tôi khổ chết mất thôi.”
“Huhu, vừa phải lừa cậu vừa phải gánh công việc cho cậu ấy vậy mà cậu còn không biết, muốn đi đóng phim, quay show còn muốn làm đủ thứ chuyện trên đời.”
“Cậu biết vì cậu mà tôi bị rụng tóc, còn phải hủy lịch tập luyện không? Huhu, quả mông cong tôi mới tập được giờ xẹp lép rồi…”
Mục Nhiên thành thật nhận lỗi: “Cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho tôi.”
Tịch Đồng lau nước mắt: “Lần sau nếu bị thương thì không được làm việc tiếp đâu nhé, phải đến bệnh viện trước!”
Mục Nhiên gật đầu đảm bảo: “Ừ, chắc chắn.”
Tịch Đồng: “Còn nữa, nếu không thoải mái chỗ nào cũng không được lừa tôi.”
Mục Nhiên: “Được.”
Tịch Đồng: “Dù cho xảy ra chuyện gì, trừ Tạ tổng ra tôi phải là người được biết đầu tiên.”
Mục Nhiên: “Ừ, có anh top nào ngon tôi cũng sẽ gọi cho cậu.”
Tịch Đồng vừa khóc vừa cười, hò ông chủ quán: “Cho cháu hai chai bia chú ơi!”
Mục Nhiên nhớ đến vụ say rượu mấy ngày trước, vội vàng lắc đầu: “Tôi không uống rượu.”
Tịch Đồng trợn mắt: “Có phần của cậu ứ, mơ cái gì đấy?”
Tịch Đồng vừa uống bia vừa nhắm thịt, vui tươi hớn hở như nhà có đám cưới.
Mục Nhiên lôi di động ra lướt Weibo.
Mấy ngày không lướt mà fans cậu đã tăng lên mười mấy nghìn, bình luận tạp nham cái gì cũng có.
[Anh ơi, sao anh lại chơi với Lục Liên Trà vậy?]
[Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.]
[Chẳng hiểu sao vẫn có người tin bọn họ đi quay show là thật lòng.]
[Mẹ kiếp điên hết cả lũ à? Lục Liên Trà làm cái gì phạm pháp để lũ chúng mày ghét cậu ấy đến thế?]
[Cố lên, mong chờ phim mới của hai anh!]
[Anh ơi, anh đi quay nhiều show thêm nha!]
[Ui vãi, tôi phát hiện được bảo bối mới nè!]
….
Tịch Đồng uống hết chai bia mới chú ý đến Mục Nhiên đang lướt Weibo.
Cậu ta nhíu mày: “Đừng quan tâm, trước cậu livestream nên bọn họ gộp chung cậu vào ấy mà, toàn thủy quân với antifan của Lục Liên Trà.”
Mục Nhiên nhìn đống bình luận chửi Lục Liên Trà, hơi khó hiểu: “Sao cậu ấy lắm antifan thế?”
Tịch Đồng: “Đi kèm với sự nổi tiếng là antifan mà.”
“Hơn nữa Lục Liên Trà debut từ nhóm idol hợp đồng, chưa vững chân trong giới đã come out, với lại cậu ta…”
Tịch Đồng cạn lời một lúc mới tìm được từ ngữ sao cho phù hợp: “Cậu ta cũng chẳng lên tiếng đính chính hay giải thích, nếu chỉ nghe người ta kể chắc chắn sẽ hiểu lầm.”
Hắn không biết cậu lại lạc vào trong cốt truyện nào, suy nghĩ một lát rồi thử hỏi: “Anh không dám?”
Mục Nhiên: “Anh còn dám uy hiếp em!”
Tạ Tắc Nghiêu: “………….”
Anh không dám.
Mục Nhiên vỗ tay: “Hay cho một Tạ Tắc Nghiêu lạnh lùng vô tình.”
Tiếng vỗ tay thu hút cô giúp việc trong nhà: “Ngài Mục, ngài Tạ, xin hỏi có yêu cầu gì sao?”
“Ăn cơm.” Tạ Tắc Nghiêu nghiêng đầu nhìn Mục Nhiên: “Em có ăn không?”
Mục Nhiên lập tức gật đầu: “Có!”
Hai người ngồi vào bàn ăn.
Chờ cậu ăn xong, Tạ Tắc Nghiêu gọi điện thoại cho Thompson,miêu tả ngắn gọn tình trạng của Mục Nhiên.
“Bệnh của Nhiên Nhiên sẽ cứ dai dẳng như vậy sao?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi vang lên tiếng nói dịu dàng của bác sĩ Thompson: “Ngài Tạ à, mầm mống bệnh chưa tan hết, chuyện tái phát lại rất bình thường.”
“Hôm qua cậu ấy chỉ tỉnh lại trong thời gian ngắn thôi.”
“Lát nữa hai người đến bệnh viện được không, tôi sẽ tiến hành kiểm tra lại cho cậu ấy.”
Tạ Tắc Nghiêu gọi điện cho bố mẹ Tạ sau đó đưa Mục Nhiên tới bệnh viện Lang Phong.
Mục Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, phát hiện đây không phải đường về nhà thì khó hiểu hỏi: “Mình đi đâu?”
Tạ Tắc Nghiêu không lừa cậu: “Bệnh viện.”
Mục Nhiên chớp mắt: “Sao lại đến đó.”
Tạ Tắc Nghiêu: “Máu bầm của em chưa tan.”
Mục Nhiên ồ một tiếng: “Nhưng hôm qua mình mới đến đó?”
Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh tiếp chiêu: “Bác sĩ bảo hôm nay cũng phải đến.”
Mục Nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Anh không cần lừa em, muốn đến tán tỉnh Bỉnh Ương thì cứ nói thẳng.”
Tạ Tắc Nghiêu đúng thật là muốn đi gặp Bỉnh Ương nói chuyện Mục Nhiên lại tái phát.
Hắn gật đầu: “Ừ, đi tìm cậu ta nói anh đã thay lòng đổi dạ.”
Tạ Tắc Nghiêu trầm tư một lát rồi bổ sung cho cậu: “Hôm qua bố mẹ tôi về nước, chẳng nhẽ điều này đã kích thích Nhiên Nhiên?”
Nhờ có cái bảng khảo sát trước đây mà Thompson đã nắm sơ qua tình hình gia đình Mục Nhiên, ông lắc đầu: “Có vẻ như ngài Mục đây ở chung với gia đình rất tốt, đều này không ảnh hưởng gì đến bệnh tình của cậu ấy.”
“Khả năng cao là máu bầm tự tan.”
Mục Nhiên gật đầu: “Chứng tỏ tôi đã bắt đầu có những chuyển biến tốt đẹp rồi phải không ạ?”
Thompson chần chờ một lát rồi lắc đầu: “Không hẳn, chúng tôi cần phải xem xét thêm mới có thể đưa ra kết luận.”
Mục Nhiên gật đầu.
Thompson: “Ngài Mục, cậu đến phòng trị liệu vật lý trước đi rồi tôi sẽ theo sau.”
Mục Nhiên đi rồi, Tạ Tắc Nghiêu mới hỏi Thompson: “Cốt truyện lần này khác với lần trước.”
Thompson hơi ngạc nhiên: “Khác nhiều không? Hoàn toàn không giống nhau?”
Tạ Tắc Nghiêu gật đầu: “Em ấy cho rằng mình là em trai ruột của tôi.”
“Có một số chuyện mới nhưng cũng có một số chuyện…”
Tạ Tắc Nghiêu đột nhiên dừng lại, nhớ đến tên quyển truyện đêm qua Mục Nhiên định đọc.
“Hay tại em ấy đọc quyển tiểu thuyết khác?”
Thompson giải thích: “Có thể trong đó có nhân tố kích thích cậu ấy.”
“Nhưng tôi cảm thấy nguyên nhân chính vẫn ở phía ngài thưa Tạ tiên sinh.”
Nói xong câu này, Thompson trời khỏi văn phòng.
Tạ Tắc Nghiêu đứng ngoài ban công cho gió thổi thông thoáng đầu óc, hắn kiếm chỗ nào kín kín, đứng bên cạnh cửa sổ hút thuốc.
Hút xong một điếu thì cửa mở.
Bỉnh Ương phát hiện văn phòng mình có thêm một người thì hết cả hồn: “Đờ mờ, hù chết bố mày rồi!”
Tạ Tắc Nghiêu lạnh lùng nhìn y.
Bỉnh Ương đóng cửa lại, cảm thấy hôm nay hàng này lại gặp chuyện: “Sao thế anh?”
“Đang yên đang lành sao anh chạy qua phòng em hút thuốc?”
Tạ Tắc Nghiêu phun khói, chậm rãi nói: “Nhiên Nhiên lại bị bệnh.”
Sắc mặt Bỉnh Ương hơi biến: “Tại sao? Lúc sáng em thấy vẫn bình thường mà?”
Tạ Tắc Nghiêu híp mắt: “Lúc sáng đã bị bệnh.”
Bỉnh Ương trầm mặc, y toàn không biết.
Một lúc sau, y khô cằn cảm thán: “Kỹ thuật diễn của cậu ấy lại tiến bộ rồi.”
Tạ Tắc Nghiêu gẩy tàn thuốc: “Lần này còn ác hơn trước.”
“Em ấy cho rằng mình là em trai thất lạc của anh.” Tạ Tắc Nghiêu dừng lại một lúc, nói tiếp: “Còn cậu, vẫn tiếp tục đóng vai tình yêu đích thực.”
Bỉnh Ương hết hồn: “Sao vẫn còn bắt em làm diễn viên thế?”
Không, không, y không muốn sắm vai nhân vật quan trọng như thế, làm ơn đổi người giùm!!!
Tạ Tắc Nghiêu lạnh lùng nhìn qua.
Bỉnh Ương nuốt nước bọt, cố gắng hỏi: “Thế, anh có biết lần trước sao lại là em không?”
Tạ Tắc Nghiêu không trả lời.
Bỉnh Ương tự làm tự ăn nhớ lại thời gian trước, lúc Mục Nhiên khỏi bệnh y còn tra hỏi cậu xem tại sao Tạ Tắc Nghiêu lại thích mình….
Chết rồi, hay lần này Mục Nhiên vẫn tiếp tục hiểu lầm?
Mẹ ơi!
Nói như thế khác quái nào Bỉnh Ương y là kẻ đầu sỏ?!
Bỉnh Ương trộm ngắm Tạ Tắc Nghiêu, tuy gương mặt hắn vẫn lạnh lùng nhưng cũng may không có dấu hiệu nổi đóa lên.
Y nhẹ nhàng thở ra: “Thế bác sĩ Thompson nói như thế nào?”
Tạ Tắc Nghiêu bóp nát điếu thuốc: “Giống với lần trước.”
Bỉnh Ương hơi buồn bực: “Vẫn là về vấn đề tình cảm sao?
“Hôm qua lúc Mục Nhiên tỉnh hai người không nói chuyện với nhau à?”
“Nói rồi.” Tạ Tắc Nghiêu khẽ nhíu mày, hắn nhấp môi nói: “Không có vấn đề gì cả.”
Bỉnh Ương ngồi một mông xuống ghế, sờ cằm phân tích: “Anh với Mục Nhiên đều không có vấn đề, bác sĩ Thompson chuyên nghiệp như vậy hẳn là sẽ không xảy ra lỗi, hay là….”
Đột nhiên y hét ầm lên: “ Em biết rồi!”
“Anh! Hay là vấn đề này bắt nguồn từ bên ngoài chứ không phải từ bên trong?”
Tạ Tắc Nghiêu sụp mí mắt.
Bỉnh Ương nói có sách mách có chứng bảo: “Anh ngẫm lại mà xem, hiện tại Mục Nhiên cho rằng cậu ấy là em trai anh nhưng hai anh em ở với nhau thì được coi là loạn luân rồi chứ còn gì nữa?”
“Cái chuyện cấm đoán như loạn luân, điều này chứng tỏ gì?”
Nói xong, y vỗ đùi giống như vừa tìm ra được thế giới mới: “Chứng tỏ vấn đề của anh và anh dâu xuất phát từ bên ngoài.”
“Trong tiềm thức cậu ấy cho rằng mình không nên ở một chỗ với anh cho nên mới thành ra như thế!”
Tạ Tắc Nghiêu vào trầm tư:
Nói thật nghe y phân tích hắn cũng cảm thấy hơi có lý.
Bỉnh Ương vội vàng hỏi: “Cô chú có ám chỉ mình không thích anh dâu không?”
Tạ Tắc Nghiêu lắc đầu: “Không thể nào.”
Thậm chí mẹ hắn còn thích Mục Nhiên hơn cả đứa con ruột là hắn.
Bỉnh Ương buồn bực: “Vậy thì là ai? Bố mẹ Mục Nhiên không còn, ai lại không cho phép cậu ấy kết hôn?”
Đầu ngón tay Tạ Tắc Nghiêu dừng lại, Mục Nhiên vẫn còn một người thân nữa.
Một người thân cực kỳ ghét bỏ hắn.
Dì nhỏ.
Mắt Tạ Tắc Nghiêu sáng ngời, chậm rãi nói thành tiếng: “Chắc là dì của em ấy.”
Bỉnh Ương lập tức nhảy dựng lên: “Anh đừng nói lung tung mẹ em cực kỳ thích Mục Nhiên!”
“Cho dù anh có cưới một con lợn thì mẹ em cũng chẳng để ý đến anh đâu!”