Trấn nhỏ nơi bọn họ sống, gọi là Phong Lang trấn. Yêu Quái tộc và Tinh Quái tộc chắc hẳn phải có rất nhiều cao thủ tọa chấn, chí ít từ mấy câu nói trong cuộc trò chuyện của những heo mẹ đều có ý này.
Mà con người ở thế giới này, chính là loại nô lệ thấp kém nhất, những đứa trẻ được sinh ra, đều bị nuôi nhốt ở một chỗ, sau đó bị giáo dục về thân phận nô lệ, sau đó sẽ trở thành nô lệ cho bọn quý tộc. Đơn giản mà nói, bây giờ hắn chính là tài sản của của Phong Lang đại nhân, còn là chủng loại rẻ mạt nhất trong các loại nô lệ.
Số lượng con người cũng không ít, từ những câu chuyện mà heo mẹ nói, năng lực duy nhất của con người chính là có thể sinh sản không ngừng. Mà khả năng sinh sản của hai tộc Yêu Tinh cũng không cao bằng, đây cũng là một nguyên nhân làm loài người vẫn chưa tiệt chủng.
Khuyết điểm của con người ở thế giới này là quá yếu ớt, ở trong mắt Yêu Quái tộc và Tinh Quái tộc, mấy việc nặng nhọc con người đều không làm được. Nhưng con người lại thông minh hơn những chủng tộc nô lệ khác, có thể làm một vài công việc cần đến đầu óc. Còn có một nguyên nhân chính là, đối với một số Yêu Quái tộc và Tinh Quái tộc mà nói, thịt người khá mềm mại, ăn cũng khá ngon.
Nô lệ, đồ ăn...
Giống như đã là thảm đến nỗi không thể thảm hơn được nữa!
Đường Tam chỉ có thể yên lặng an ủi bản thân, nếu đã thảm đến vậy, nếu sau này hoàn cảnh chuyển biến tốt lên, cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc đi.
Điều duy nhất mà hắn lo lắng lúc này, vợ của hắn, sẽ chuyển thế ở nơi nào, có bi thảm như mình không!
Không thể không nói, sữa của heo mẹ nhiều dinh dưỡng hơn so với mẹ đẻ Đường Tam. Ít nhất cũng có thể ăn no.
Đợi đến lúc khoảng nửa tuổi, Đường Tam mới cảm thấy, bây giờ cơ thể hắn mới giống một đứa trẻ bình thường.
Mà cũng chính vì vậy, nhìn hắn cũng béo hơn một chút so với mấy đứa trẻ khác. Nhưng mà hắn cũng chỉ béo hơn một chút thôi. Điều này cũng làm cho heo mẹ thiên vị hắn hơn những đứa trẻ khác. Ở thế giới này, có vẻ như cường tráng là đẹp.
Nhưng mà, đến nửa tuổi không còn được uống sữa nữa, thay vào đó là một thứ giống như cháo. Cháo đó được đổ vào một cái chậu nhỏ để bên cạnh bọn họ. Dùng tay bốc ăn. Muốn ăn được nhiều, thì phải tự đi giành lấy.
Phần lớn bọn trẻ, đến ngồi cũng không làm được. Heo mẹ nhiều khi phải kiên nhẫn dùng thìa bón cho bọn nhỏ.
Vào lúc này, Đường Tam lại càng được các heo mẹ yêu thích, hắn đã có thể dùng bàn tay nhỏ của mình bốc đồ ăn từ trong chậu.
Cho nên, dĩ nhiên là được ăn nhiều hơn một chút, thậm chí thỉnh thoảng còn được cho uống sữa.
Không cần biết mình đang ăn cái gì, chỉ cần có thể ăn no là được.
Sau khi ăn no, Đường Tam nằm ở trong ổ cỏ, bỗng nhiên rất muốn cười. Bởi vì hắn bỗng nhiên nhớ đến lúc trước, một người bạn của mình thường xuyên nói, nằm trong ổ cỏ chính là Kim Phượng Hoàng!
Bây giờ mình cũng lớn lên bên trong ổ cỏ, không biết nếu hắn biết chuyện này sẽ nói gì nhỉ.
Vừa suy nghĩ, Đường Tam nhắm mắt lại, lặng yên kéo một ít cỏ trang đắp lên người để giữ ấm. Sau đó yên lặng dùng ý niệm điều khiển huyết mạch.
Đây không phải lần thứ nhất trọng sinh của hắn. Lần trước trọng sinh ở thế giới tên là Đấu La Đại Lục. So với lần trước, lần này rõ ràng là thê thảm hơn nhiều. Nhưng hắn vẫn phải cố gắng tiếp tục sống sót. Cho nên, hắn phải trở nên mạnh hơn mới được.
Huyền Thiên Công, là công pháp cơ bản nhất hắn đã từng tu luyện. Nhẹ nhàng, từ từ. Không công pháp nào thích hợp hơn nó để Trúc Cơ cả.
Lần trước trọng sinh, sáu tuổi hắn đã có thể luyện thành tầng thứ nhất Huyền Thiên Công. Lấy đó làm cơ sở để tu luyện lên đến Thần Vương.
Mà lần này, hắn đã hiểu biết Huyền Thiên Công hơn lần trọng sinh trước không biết bao nhiêu lần. Vấn đề duy nhất chính là, thân thể này quá yếu, chỉ có thể luyện từng chút một.
Cơ thể của đứa trẻ nửa tuổi, hắn cũng không biết lần trọng sinh này, có thể luyện ra cái gì từ lúc còn nhỏ như vậy không. Kinh mạch của cơ thể này cũng không tốt, cho dù có Huyền Thiên Công, hắn cũng không nào tu luyện như bình thường được. Việc duy nhất có thể làm, là thông qua Huyền Thiên Công, dùng một sợi thần thức của mình, miễn cưỡng đi cảm nhận linh khí trong thiên địa, im lặng hấp thu một chút, thử đưa vào cơ thể của mình.
Hắn mới làm thử việc này từ vài ngày trước, nửa tuổi, thân thể cũng khá hơn, mặc dù không tính là cường tráng, nhưng cũng không phải loại có thể tắt thở bất cứ lúc nào như trước kia.
Mà lần thứ nhất Đường Tam bắt đầu thử thông qua thần thức của mình đi cảm nhận thế giới này, hắn ngạc nhiên phát hiện, ở trong thế giới mà con người heo chó cũng không bằng, linh khí lại nồng đậm kinh người.
Phong Lang trấn, cũng không phải nơi nổi tiếng gì, chỉ là một trấn nhỏ bình thường của Yêu Quái Tộc mà thôi, nhưng khi hắn cảm nhận thế giới này, lại rõ ràng cảm thấy, nơi này linh khí cực kì nồng đậm, tinh khiết. Chỗ này linh khí còn nồng đậm hơn Đấu La Đại Lục nhiều. Không biết Đấu La tinh sau khi tiến hóa, linh khí có nồng nặc được như thế này không.
Thật ra trước khi quyết định thử, hắn còn cảm thấy rất lo lắng, điều lo lắng nhất chính là đây là một thế giới nghèo nàn, không có chút linh khí hay thiên địa nguyên khí nào. Cái gọi là không bột đố gột nên hồ, bản thân là con người, mà con người lại là nô lệ rẻ mạt, cuộc sống tương lai chắc chắn là ăn bữa nay lo bữa mai, nếu tiến độ tu luyện lại chậm đến đáng thương, đối mặt với những yêu quái cường đại, Tinh Quái, chẳng phải là có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào sao?
Chuyện linh khí nồng nặc làm cho Đường Tam có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, đây cũng là tin tốt đầu tiên kể từ lúc hắn đến thế giới này. Tối thiểu, loại linh khí nồng nặc này, một khi bắt đầu tu luyện, hắn cũng sẽ tu luyện dễ dàng hơn.
Mỗi ngày hấp thu một chút xíu, lặng lẽ cải thiện thân thể của mình, chỉ cần cải thiện bên trong, mà không phải bề ngoài. Bề ngoài nhìn qua, hắn cũng chỉ hơi nhanh nhẹn hơn những đứa trẻ khác một chút, nhưng vẫn khá gầy yếu.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, bọn trẻ cũng dần biết nói chuyện. Trong đó, có khoảng một phần tư số trẻ đã chết.
Bọ trẻ ở đây không được chữa bệnh, chỉ được ăn mà thôi. Cũng không có ai đến dạy bảo gì. Nói chuyện cũng là tự mình học.
Đến một tuổi, lúc có thể đi được, bọn họ bị đưa đi chỗ khác, bị một Trư yêu nghiêm khắc quản lý. Vẫn là cỏ tranh trải đất, nhà gỗ miễn cưỡng không lạnh. Trong ngôi nhà hơn 200 mét vuông, 200 đứa trẻ được đưa đến nơi này. Mà số lượng đồ ăn, chỉ đủ ăn cho một trăm năm mươi đứa trẻ.
Từ cuộc trò chuyện của Trư yêu và Lang Yêu, Đường Tam có thể nghe hiểu, những đứa trẻ tranh ăn được, cơ thể cũng sẽ khỏe mạnh hơn, tương lai làm nô lệ mới có thể sống lâu hơn một chút. Những đứa trẻ yếu hơn, cũng không cần phải lãng phí đồ ăn làm gì.
Hắn cảm thấy bi ai cho số phận con người ở đây, quyết tâm phải đánh bại số phận, nhưng hắn cũng mơi 1 tuổi, cũng chẳng làm được gì
Từ khi hấp thu linh khí, thân thể Đường Tam khỏe hơn nhiều so với những đứa trẻ đồng lứa. Nhưng mỗi ngày hắn chỉ ăn số đồ ăn đủ cho mình, còn lại thì để cho những người khác. Hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn những đứa trẻ thoi thóp bị mang đi, mà không làm gì được.
Mỗi khi trời tối, hắn vừa hấp thu linh khí, vừa yên lặng suy nghĩ.
Từ khi đến thế giới này, nhìn thấy cuộc sống khốn khổ của con người ở đây, hắn vừa cảm thấy lo lắng, vừa thống khổ. Hắn không dám nghĩ, nếu vợ của mình cũng chuyển thế trọng sinh, cũng trải qua sinh hoạt như vậy, nhỡ đâu cũng là một trong những đứa trẻ thoi thóp bị mang đi, vậy phải làm thế nào? Phải biết, nếu nàng chuyển thế, sẽ quên mất tất cả mọi chuyện kiếp trước!
Mỗi khi nghĩ tới đây, trong nội hắn càng phẫn nộ với thế giới này. Vì sao, con người trên thế giới này lại nhỏ yếu như vậy. Tiểu Vũ, ngươi đang ở đâu!
Hắn rất muốn mình nhanh lớn, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Như vậy, hắn liền có thể đi tìm Tiểu Vũ.
Nàng nhất định còn sống! Nhất định đang rất khỏe mạnh!