Sau cùng, chính Yến Vân Hà phải nghiến răng nhịn đau mà tự mình nối lại phần xương đùi bị đánh gãy.
Lúc này, Vĩnh An hầu rất tàn nhẫn, mặc kệ cho Yến phu nhân khóc lóc cỡ nào cũng không để ai vào chữa trị cho Yến Vân Hà. Nếu không phải nhờ một vài phương pháp cấp cứu học được từ vị sư phụ dạy võ cho mình, nói không chừng cứ để vậy thì cái chân này của Yến Vân Hà thật sự sẽ thành tàn phế.
Có lẽ đối với Vĩnh An hầu mà nói, lúc này thành tàn tật vẫn là một chuyện tốt. Ông thà có một đứa con trai tàn tật, bởi tàn tật có thể thành thật, có thể ngoan ngoãn, cũng sẽ không làm liên lụy đến cả gia tộc.
Yến Vân Hà dựa vào một góc trong phòng, nhìn ánh lửa lấp ló ngoài cửa sổ. Vĩnh An hầu cho người trông chừng hắn, gần như là dùng ván gỗ bịt kín căn phòng này lại. Không cho đưa cơm, chỉ đưa nước. Đánh gãy một chân còn chưa đủ, ông sợ Yến Vân Hà vẫn còn sức để vật lộn.
Cuối cùng, vì Yến phu nhân gào khóc đòi chết nên mới cho phép đưa thêm điểm tâm.
Yến phu nhân vừa vào phòng, nhìn thấy bộ dạng con trai mình liền không cầm được mà rơi lệ.
Bà nắm tay Yến Vân Hà nức nở hồi lâu mới khó khăn nói: "Con à, đừng trách cha con tàn nhẫn. Hầu phủ của chúng ta chẳng qua chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, tuyệt đối không thể để bản thân bị cuốn vào những chuyện như thế."
"Việc của Đông cung liên lụy quá rộng. Chẳng có ai liên quan đến vấn đề này mà không vội phủi sạch quan hệ. Mẹ biết con không phục, chỉ là có một số việc, chúng ta không quản được mà cũng không thể quản."
Yến Vân Hà lặng thinh ăn điểm tâm Yến phu nhân đem đến, tận khi lửng dạ mới nói: "Con biết rồi."
Hắn đã nhịn đói mấy ngày, chân lại gãy. Tuy rằng đã xử lý sơ nhưng nơi bị đánh gãy rõ ràng đã sưng lên mấy ngày nay rồi, hơi cử động một chút đều đau đến thấu tim.
Yến Vân Hà nhìn mẹ bằng đôi mắt trũng sâu vì tiều tụy, cầu xin: "Mẹ, giúp con xin cha thả con ra đi. Nói với cha, con đã biết sai rồi, con không dám nữa."
Yến phu nhân lau nước mắt, đồng ý liên hồi.
Nhưng ngay khi Yến phu nhân vừa rời đi, Yến Vân Hà lập tức kéo lê cái chân gãy, cạy khung cửa sổ đóng kín bằng thanh đao gỗ mài mấy hôm nay, trèo ra ngoài.
Hắn chật vật chạy trong sương tuyết, mỗi một lần chân phải chạm đất đều đau nhói tim.
Hơi thở gấp từ miệng hóa sương trắng, trên mặt Yến Vân Hà phủ một lớp nước từ tuyết tan ra. Hắn ngã xuống không chỉ một lần, nhưng vẫn kiên cường chống đất bò dậy.
Đường phố kinh đô dường như không có điểm cuối, hắn gian nan từng bước tiến về phía trước, càng lúc càng lạnh.
Ngược lại, lúc này hai má hắn càng nóng rực.
Đi mãi đến cuối đường, đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Mỗi lần hít vào giống như hít những lưỡi dao cứa mạnh vào lồng ngực, hắn bị sặc, ho khan dữ dội vì gió rét.
Hắn có thể nhìn thấy cánh cửa lớn của Đại Lý Tự ở xa xa, nhưng thân thể dần trở nên nặng nề. Đến khi bị người đi đường đụng trúng, trời đất quay cuồng. Yến Vân Hà chật vật ngã xuống.
Đến cuối cùng, tầm nhìn của hắn vẫn bướng bỉnh hướng về nơi đó, rồi mất ý thức.
Lần đó Yến Vân Hà hôn mê gần 5 ngày, Yến phu nhân vì thế mà suýt khóc đến hỏng mắt. Đến khi hắn tỉnh lại, mọi chuyện đã thành kết cục đã định.
Như Ngu Khâm đã nói, hắn không giúp được gì. Trong quá khứ hắn đã không giúp được, hiện tại hắn vẫn như thế, không giúp được y.
Yến Vân Hà đột nhiên mở bừng mắt. Hắn mất ý thức trong phút chốc, trước mắt vẫn là cung Càn Thành. Nghiêm công công đang đứng trước mặt hắn, dẫn theo vài tên thái giám nhỏ đỡ hắn đứng dậy.
Sắc trời hãy còn tối tăm, cung Càn Thanh vẫn đang sáng đèn.
Yến Vân Hà dựa vào một tên nội thị*, đùi phải đau đến nhói tim. Chẳng trách lại mơ về chuyện cũ như vậy, hóa ra là vì vết thương cũ tái phát.
"Bệ hạ vẫn đang nghỉ ngơi à?" Yến Vân Hà khàn giọng hỏi.
Nghiêm công công nhìn hắn một cái tràn đầy ẩn ý: "Bệ hạ vẫn chưa tỉnh, mời đại nhân đến nội điện chờ."
Khi được đỡ vào trong điện, Dương ngự y, bị gọi dậy giữa đêm hôm khuya khoắt, đã chờ ở đó.
Ông là ngự y chuyên bắt mạch cho hoàng đế, bị đánh thức lúc nửa đêm còn tưởng hoàng đế mắc bệnh gì. Hoảng loạn một phen chạy đến đây, không ngờ là vì Yến đại nhân. Quả nhiên như thiên hạ truyền tai nhau, Yến đại nhân rất được lòng vua.
Dương ngụ y không hổ là ngự dụng** của Thành Cảnh Đế, chỉ bắt mạch đơn giản đã có thể châm cứu giảm bớt đau đớn cho Yến Vân Hà, rồi kê cho hắn một phương thuốc.
Ông ấy nói sức khỏe của Yến Vân Hà bị tổn hại nghiêm trọng, cần phải bảo dưỡng cẩn thận. Chu đại phu cũng đã nói với hắn những lời này, hai người họ nói không khác nhau là mấy.
Nghiêm công công đứng cạnh cũng khuyên nhủ: "Yến đại nhân, lần sau không thể làm bậy như vậy nữa."
Không đợi Yến Vân Hà kịp trả lời, một giọng nói đã truyền đến từ phía sau: "Những chuyện xằng bậy này hắn làm còn chưa đủ sao!"
Theo sau giọng nói này, người trong điện lần lượt quỳ xuống. Thành Cảnh Đế mặc thường phục xốc mành lên, sầm mặt đi vào nội điện.
Yến Vân Hà vừa định xuống khỏi trường kỷ đã bị Thành Cảnh Đế mất kiên nhẫn nạt: "Ngồi im đó!"
Nghiêm công công cực kỳ tinh ý dẫn Dương ngự y lui xuống, nhường không gian lại cho quân thần bọn họ.
Tuy Yến Vân Hà còn đang ngồi, nhưng cũng không thể ngồi yên: "Bệ hạ, thần..."
"Ai cho phép ngươi đến thiên lao?" Thành Cảnh Đế ngồi xuống, mặt mày vẫn không giãn ra: "Phương Tri Châu đưa lệnh bài cho ngươi?"
Yến Vân Hà không sợ Thành Cảnh Đế giận mình, nhưng cũng sợ ngài giận chó đánh mèo Phương Tri Châu: "Là thần tự ý hành động, xin bệ hạ thứ tội!"
Thành Cảnh Đế vặn lại: "Ngươi cũng biết bản thân tự tiện hành động?"
Yến Vân Hà hơi do dự, nhưng vẫn nói: "Bệ hạ, nếu bởi vì ngự lệnh của ngài mà Ngô vương thật sự..."
"Cứ cho là ông ta thật sự chết đói, vậy thì sao." Thành Cảnh Đế cười khẩy: "Cùng lắm chỉ nhịn đói hai ngày. Trẫm không băm ông ta thành trăm mảnh đã là phá lệ khai ân lắm rồi."
Yến Vân Hà nuốt những lời định nói xuống, không dám nhiều lời.
Nhưng bộ dạng muốn nói lại thôi đó đã rơi vào mắt Thành Cảnh Đế, khiến ngài không thể không nói: "Muốn nói gì thì nói ngay đi!"
Yến Vân Hà bất an mím môi: "Bệ hạ...Có phải đêm nay thần đã làm hỏng chuyện rồi không?"
Thành Cảnh Đế thả lỏng cơ thể dựa ra phía sau, vẻ cau có trên mặt bay biến: "Cũng may là chưa dại dột hết thuốc chữa."
Vừa rồi lúc quỳ gối bên ngoài cung Càn Thanh, Yến Vân Hà mới dần dần ý thức được.
Quả nhiên, Thành Cảnh Đế không nổi giận vì hắn cho người canh chừng Ngô vương, còn bỏ qua thánh chỉ mà cho Ngô vương ăn uống. Mà là vì hành động này của hắn sẽ cho bên ngoài một tín hiệu, rằng tạm thời Thành Cảnh Đế sẽ không để Ngô vương chết.
Thành Cảnh Đế có muốn giết Ngô vương không? Có, nhưng ngài sẽ không tự mình làm. Cắt bỏ ngục tốt, nới lỏng canh gác. Đây rõ ràng là để người khác tới lấy mạng Ngô vương.
Nếu không phải là Ngu Khâm, Yến Vân Hà tuyệt đối không xen vào chuyện của người khác.
Yến Vân Hà đã xen vào, có thể Ngô vương thật sự sẽ không chết mà sẽ an toàn tới Tông Nhân Phủ, chịu giam cầm cả đời.
Thành Cảnh Đế thở dài, xoa bóp huyệt Thái Dương: "Thôi, việc đã đến nước này, có nói gì nữa cũng vô dụng."
Nói xong Thành Cảnh Đế gọi nội thị đến, nghiêng người nhỏ giọng phân phó vài câu.
Khi Yến Vân Hà rời hoàng cung, trong tay đã cầm một đống dược liệu ngự ban. Đây đều là các vị thuốc quý hiếm chỉ trong cung mới có mà Dương ngự y kê trong đơn thuốc.
Trở lại phủ Vĩnh An hầu, Yến Vân Hà gặp được Phương Tri Châu, anh đã chờ hắn từ lâu.
Tin tức của Phương Tri Châu nhanh nhạy, kết hợp với việc Yến Vân Hà đến đại lao rồi lại quỳ trước cung Càn Thanh đến nửa đêm là biết Yến Vân Hà đã làm hỏng chuyện.
Anh không dám ngủ, vội vàng chạy đến hầu phủ. Nhìn thấy Yến Vân Hà trở về nguyên vẹn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong thiên lao?"
Yến Vân Hà lược bỏ thân phận của Ngu Khâm, chỉ kể có người tới ám sát Ngô vương.
Phương Tri Châu trầm ngâm sau một lúc lâu: "Lúc trước khi ngươi suy đoán có người đứng sau Ngô vương lên kế hoạch, ta còn không tin lắm. Hiện giờ xem ra quả thật là có người, không...Phải nói là có một thế lực đứng sau."
"Ngô vương mưu phản thất bại, liền có thích khách xuất hiện tại cung yến. Dường như hành động này quả thật là để đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Ngô vương." Phương Tri Châu nói: "Hiện giờ chúng phái người tới ám sát Ngô vương phỏng chừng là sợ Ngô vương làm lộ chuyện, bọn chúng đang chuẩn bị để giết người diệt khẩu."
Yến Vân Hà nghe xong thì lắc đầu: "Nếu chuyện này có thể đơn giản bị lộ ra như vậy thì Ngô vương đã khai ngay từ khi bị bắt rồi, cần gì phải lôi lại chuyện cũ."
"Ngươi tra được tung tích tên mưu sĩ bị hủy dung của Ngô vương chưa?" Yến Vân Hà hỏi.
Phương Tri Châu lắc đầu: "Khó lắm, đối phương đã có chuẩn bị từ sớm, gần như không lưu lại chút vết tích nào."
"Tên thích khách trong nhà lao đâu, ngươi có thấy trông kẻ đó ra sao không?" Phương Tri Châu hỏi. Anh đương nhiên cho rằng có thể thông qua tên thích khách đó để tìm ra người đứng sau những chuyện này.
Yến Vân Hà phủ nhận theo bản năng: "Kẻ đó đã dịch dung, không nhìn ra là ai."
Hắn không có cách nào xác định được Ngô vương có thể giữ kín chuyện này hay không. Chi cần Ngô vương nói gì về đoạn đối thoại giữa hắn và Ngu Khâm, người khác sẽ biết ngay là hắn có quen biết tên thích khách này.
Nhưng hiện giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo dài thời gian.
Đầu ngón tay Phương Tri Châu gõ nhẹ mặt bàn: "Đầu tiên là thuốc súng, lại đến con đường vận chuyển lợi nhuận khổng lồ ở Vân Châu. Thậm chí cả việc Ngô vương mưu phản cũng đều có liên quan đến thế lực ẩn giấu phía sau."
"Hơn nữa toàn bộ sự việc đều chỉ về một hướng rất rõ ràng." Yến Vân Hà bổ sung, hắn giơ tay chỉ lên trời: "Chỉ về hướng của hai vị kia."
Rốt cuộc người đứng sau toàn bộ chuyện này là ai?
Ngu Khâm giúp bọn họ làm việc, y đã tiếp xúc với đối phương? Đến tột cùng là vì cái gì mà chấp nhận làm ra loại chuyện như ám sát thân vương này?
Sau khi Phương Tri Châu ra về, Yến Vân Hà chỉ rửa mặt rồi nằm xuống.
Hắn không an lòng, nằm rất lâu vẫn chưa ngủ được. Thế nên khi ngửi được mùi thuốc mê nhàn nhạt trong không khí, hắn ngừng thở theo bản năng.
Có người?!
Thuốc mê được điều chế không tệ, ở tầng hương đầu tiên chỉ ngửi được mùi hoa thật nhẹ, trộn lẫn với huân hương khiến người ta gần như không thể phát hiện ra. Có điều Yến Vân Hà vẫn nhận ra.
Hắn chậm rãi mò tay vào dưới gối đầu, nơi đó giấu một thanh đoản kiếm, hắn có thể rút ra bất kì lúc nào.
Người nọ nhẹ nhàng vào phòng, đi tới trước mép giường Yến Vân Hà.
Yến Vân Hà nắm chặt thân kiếm, nhưng hắn chưa kịp có động tác gì thì đối phương đã ngồi xuống.
Hành động bất thình lình làm Yến Vân Hà ngây ngốc. Trong bóng đêm, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy phía cuối giường có một bóng người. Tay người đó đang đặt lên đùi phải của hắn qua lớp chăn.
Yến Vân Hà đột nhiên ý thức được gì đó. Hắn nhắm mắt lại, bàn tay nắm kiếm buông lỏng, nhịp tim lại chậm rãi tăng tốc. Nhịp sau nhanh hơn nhịp trước, thình thịch kêu vang tựa hồ như muốn nhảy khỏi lồng ngực, khiến người khác chú ý.
Người kia xốc chăn lên, đặt tay lên đùi phải của hắn.
Lòng bàn tay ấm áp thong thả áp lên xương ống chân, sờ soạng trên vết thương cũ nơi đó.
Yến Vân Hà nghe được một tiếng thở dài cực nhẹ, rất sẽ sàng.
Tại đây, trong đêm đen, nhẹ như một giấc mộng dễ tỉnh.