Diệp Tĩnh Thanh đi đến trạm xe điện thì thấy Lưu Tiến đã đứng đợi, cô cất giọng
- Anh đợi tôi lâu không ?
- Không
- Vậy thì may quá, nãy giờ không có chiếc xe điện nào chạy qua sao?
- Đúng
- Để tôi xem lịch chạy tối nay
- Sao cô có thể coi được ?
- Tôi trước đây từng đi học với lại đi chơi với mấy bạn bằng xe điện mấy lần nên được cấp bảng thời gian chạy
Nói rồi cô lấy điện thoại nhìn vào bảng thời gian rồi quay sang nói với Lưu Tiến:
- 15' nữa sẽ có một chiếc chạy ngang qua
- Vậy sao?
- Uhm, vậy chúng ta ngồi đây đợi cỡ 15' là ok
- Uhm
Mùa thu trên đường lá rụng đầy, có những giọt sương thu nhẹ nhàng rơi, cô quay sang
- Mùa thu năm nay sương thu và gió lạnh hơn năm trước nhiều
- Uhm
- Tôi có chuyện muốn hỏi anh
- Cô nói đi
- Tại sao lúc nãy anh lại giúp tôi ?
Anh cười nhẹ
- Vì trước đây lúc ép gia đình cô phải bán Diệp Thị, khiến cho gia đình cô phải buồn
- Vậy thôi sao ?
- Ừ
- Thật ra anh cũng không hoàn toàn có lỗi trong chuyện đó. Bây giờ tôi phải biết ơn anh đó. Anh xem bây giờ tôi có thể tự do hơn trước, ba tôi cũng không vì những khoản nợ của Diệp Thị mà lo lắng, bệnh tình cũng đã nhẹ hơn
- Thật sao ?
- Ừ, trước đây tôi có một ước đó là làm được công việc mà tôi yêu thích với lại có thời gian nhàn tổi để đi học vẽ.
- Nhưng tôi vẫn thấy có lỗi
- Không sao, anh xem tôi vẫn may mắn hơn mấy nữ chính trong tiểu thuyết đó. Gia đình họ phá sản, trở nên nghèo khó và khổ sở. Nhưng còn tôi thì khác, dù Diệp Thị bị bán nhưng gia đình tôi vẫn không tới nỗi túng thiếu, ba mẹ tôi vẫn sống vui vẻ hạnh phúc.
Anh cười nhẹ
- Cô lạc quan thật!
- Cám ơn anh, đó giờ bạn tôi ai cũng nói tôi thế
Một lát sau, có một chiếc xe điện chạy đến phía hai người, cô quay sang kéo tay anh
- Nhanh lên nào, trễ là phải đợi
Anh bất động với hành động của cô
Lên xe cô chào bác tài
- Chào bác Liên
- Ui cha, Thanh Thanh, mấy bạn của cháu đâu?
- Các cậu ấy bận đi làm rồi
- Chà chà khuya như vậy mà phải đi làm nữa sao?
- Đúng đó bác
- Oh, còn chàng trai trẻ cao đẹp này là ai đây, bạn trai Thanh Thanh à?
- Không, bạn cháu thôi
- Vậy à, các cháu muốn đi đâu
- Cho cháu đến phố ẩm thực TEOP
- Được, hai cháu lại ngồi đi
- Vâng ạ!
Xe điện lúc này đông nghẹt người, may mắn lại còn trống 2 chỗ cho anh và cô, trên xe là những vị khách nào là học sinh trung học, những tên say sỉn, những ông bà lão
Anh quay sang
- Tại sao lại có những tên say sỉn chợ búa này ở trên xe điện
Cô cười phì lên
- Anh nghĩ xem, đa phần những tên say sỉn rượu chè đều này đều là dân quậy phá, tiền đâu mà đi taxi, trong khi xe điện thì đi rất tiết kiệm tiền đó
- Vậy sao?
- Uhm, có hôm tôi với mấy bạn đi gặp một tên dăm ba sàm sở một bé cỡ 16 tuổi nữa kìa
- Vậy sao mấy học sinh này vẫn còn đi
- Vì đa phần học sinh chưa đi làm, sống phụ thuộc vào lương của bố mẹ, nếu là những đứa tre hiểu chuyện lựa chọn đi xe điện là một chuyện đúng
- Tại sao không đi xe đạp điện
- Anh nên nhớ, hiểu chuyện là sẽ không bắt bố mẹ phải chiều theo ý mình
- À
- Anh thích ăn món gì?
- Cô đưa tôi đi ăn món gì thì tôi ăn muốn đây
- Được thôi
Sau khi xuống xe, cô và anh đi đến một con phố ẩm thực nhỏ đông nghẹt người. Anh hỏi
- Ăn ở nơi này sao, đông người quá
- Nhưng đồ ăn rất ngon, để xem bây giờ ăn há cảo trước đi
- Há cảo?
- Chưa ăn bao giờ sao?
- Ừ
- Cũng đúng công tử bột như anh sao mà ăn mấy món tầm thường này được. Thôi kệ giờ cho anh biết
Bước đến quán há cải trông vẻ cũ kĩ, hai người bước vào
- Bà chủ cho 2 tô há cải đặc biệt
- Có ngay
Hai tô há cảo nóng hỏi thơm ngon được dọn ra, Lưu Tiến chần chừ không ăn, Diệp Tĩnh Thanh cười lên
- Chê đồ ăn tôi mời à ?
- .....
- Ăn thử đi, tuy đây không là những nhà hàng đắt đỏ nổi tiếng nhưng lại ăn rất ngon
Lưu Tiến gấp miếng hả cảo nóng, đưa vào miệng, nhay ngon lành mỉm cười quay sang Diệp Tĩnh Thanh
- Ngon thật
- Hì hì, tôi đã nói rồi mà. Nếu anh thích lần sau tôi sẽ mời anh ăn mấy món khác ngon hơn