Cuối cùng, ông cụ Diệp lựa chọn buông tay, nhường quyền ngay tại chỗ. Giờ phút này, mọi người ở hiện trường đều ồ lên.
Các khách khứa có nằm mơ cũng không ngờ rằng bữa tiệc hôm nay của nhà họ Diệp lại kết thúc bằng cái cách này!
Sự bàn giao giữa thành viên mới và cũ trong nhà họ Diệp lại qua loa nhanh chóng đến mức khiến người ta phải trầm trồ.
Đồng thời, mọi người không thể không khâm phục sự quyết đoán của Diệp Lâm.
Anh ngay cả ông nội ruột của mình cũng không hề nương tay, dồn ép đến cùng như thế kia.
Đúng là giống như một cỗ máy tàn nhãn khống chế mọi thứ trong nhà họ. Diệp.
“Nhà họ Diệp... đến cùng vẫn thay đổi...”
Vốn tưởng rằng Diệp Lâm mạnh mẽ trở về, ông cụ Diệp nhường chức chỉ là vấn đề thời gian.
Không một ai ngờ rằng mọi thứ lại xảy ra nhanh như vậy.
Mọi người có thể tưởng tượng tiêu đề trang đầu báo chí ngày mai, thậm chí là chiều nay, sẽ là một tin tức chấn động toàn thành phố, thậm chí là toàn quốc.
Đứa con bị nhà họ Diệp vứt bỏ, mới ra tù một tuần, đã vinh quang quay lại!
E là tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy. Thế mà nó lại kỳ tích xảy ra trong hiện thực.
Quả nhiên, hiện thực mới là một sự tồn tại máu chó nhất. “Chúc mừng Diệp tiên sinh trở thành gia chủ nhà họ Diệp!” Người trong năm đại gia tộc sôi nổi đi lên chúc mừng. “Chào mừng tân tộc trưởng!”
Người trong nhà họ Diệp cũng thay đổi cách xưng hô với Diệp Lâm, gọi là “tộc trưởng”.
“Ông cụ Diệp phẩm hạnh thanh cao, có gan đi ngược dòng, đúng là một câu chuyện hay!”
“Nhà họ Diệp có Diệp tiên sinh quản lý, chắc chắn sẽ có những bước tiến vượt bậc, tiến bộ thêm tiến bộ!”
“Chúc mừng Diệp tiên sinh, chúc mừng nhà họ Diệp, chỉ mong tương lai giúp đỡ nhiều hơn!”
Các tân khách rất thức thời mà đi lên chúc mừng nịnh nọt.
Đến tận đây, chức vị gia chủ nhà họ Diệp chính thức rơi vào trong tay Diệp Lâm.
Không có một người nào không phục.
“Ơ kìa.."
Giờ phút này, ngoài ông cụ Diệp bị buộc phải nhường chức ra, thì chắc là hai mẹ con Hứa Như Vân là khó chịu nhất.
Bọn họ trơ mắt ra nhìn Diệp Lâm lội ngược dòng lấy được vị trí gia chủ nhà họ Diệp, với tư thế nhanh như chớp, khiến cho hai mẹ con bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.
Mọi chuyện đã xong rồi, cả nhà họ Diệp đã rơi vào trong tay Diệp Lâm.
Hứa Như Vân sắc mặt trắng bệch, trong lòng có chút buồn rầu.
Còn Diệp Trạch thì bị dọa đến mức run rẩy cả người, không biết sau này phải đối mặt thế nào với người anh trai cùng cha khác mẹ kia nữa.
Bây giờ anh ta quỳ xuống đất cầu xin, khóc lóc nói tình anh em, có còn kịp nữa không?
Trong nhất thời, cả hai mẹ con bọn họ đều có chung một nhận thức rằng ngày lành của bọn họ ở nhà họ Diệp hết rồi!
Lúc này, Diệp Lâm đang trò chuyện với đám người đi lên chúc mừng mình. Cuối cùng, anh dừng tầm mắt trên người hai mẹ con Hứa Như Vân.
Đối mặt với ánh mắt bất thiện của Diệp Lâm, Hứa Như Vân giật nảy mình, trái tim đập thình thịch lên, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Nên tới thì vẫn tới! Có muốn trốn cũng trốn không được! Hứa Như Vân dứt khoát nổi điên lên, bày ra dáng vẻ bất chấp tất cả.
“Diệp Lâm, cái đồ bất hiếu mày, mày đừng tưởng rằng đoạt được chức gia chủ nhà họ Diệp là có thể làm cho bọn tao phục mày!”
“Tao không tin mày có thể thắng mãi được!”
“Mày thắng được nhất thời, chứ không thắng được một đời, sớm muộn gì mày. cũng sẽ thua sạch sẽ thôi!”