Cùng Sói Cận Kề - Ngôn

Chương 18: Bánh trôi



Bị xóc nảy cả đêm, siêu thị không đi được, cơm cũng chưa ăn, còn gặp phải thị phi, Di Di ngỡ mình như đang nằm mơ. Chiếu Dã cõng Di Di về phòng của anh, chọn thuốc từ  trong hộp đồ.

Di Di bất ngờ: “Vậy mà còn đầy đủ hơn cả nhà em nữa”

Chiếu Dã cúi đầu không trả lời, tìm nước thuốc trị thương trong hộp. Di Di nghĩ tới, chắc công việc của anh rất hay dùng, thường xuyên bị thương.

Chiếu Dã: “Kéo ống quần lên.”

“Ặc.. để em tự làm đi”.

Di Di hơi ngượng ngùng, nói với Chiếu Dã: “Em đói, nhà anh có gì ăn không?”.

Chiếu Dã suy nghĩ một chút, “Có bánh trôi, em ăn không?”

Hai mắt Di Di sáng lên: “Ăn! nhân gì?”

Chiếu Dã mở tủ lạnh ra nói: “Hạt mè và đậu phộng,em muốn loại nào?”

“Mỗi loại một nửa”.

“Được.”

Chiếu Dã đi tới phòng bếp nấu nước, Di Di ở phòng khách bôi thuốc, bôi xong đóng nắp rồi để lại vào hộp của Chiếu Dã.

Đang muốn đóng lại, cô thấy một vật nhỏ quen thuộc. Di Di dùng ngón tay kẹp lấy tờ thiếp mỏng, mặt trên là hàng chữ:

“Xin chào, tôi là người mới chuyển tới ở lầu ba, tôi làm một chút đồ ngọt, hi vọng bạn sẽ thích, về sau giúp đỡ lẫn nhau, chúc một ngày vui vẻ- Di Di”.

Chiếu Dã còn đang nấu bánh trôi, Di Di khập khiễng đi đến gần, cố ý ho khan một tiếng.

Chiếu Dã nhìn qua, Di Di đem tấm thiếp mỏng vẫy vẫy, cười xinh đẹp:  “Đây là cái gì?”

“Chiếu Dã, có phải anh đối với em nhất kiến chung tình không…” Di Di trêu chọc nói.

Chiếu Dã rầu rĩ cười một tiếng.

Nói về lần đó, tấm thiếp này cũng coi như chuyện cũ. Chiếu Dã lúc đầu chưa gặp được Di Di, ăn xong đồ đem tấm thiếp và rác thu gom ném vào túi, mang đi vứt vào thùng rác to ở tiểu khu. Ai ngờ lúc trở về gặp được cô, giúp cô dọn hành lý, lại nổi lên tâm tình đối với người ta. Sau đó từ nhà Di Di đi ra, anh lập tức chạy tới thùng rác dưới lầu, bới túi rác nhặt lại tấm thiếp mỏng.

“Anh nói rồi, người kia ra sao liếc mắt một cái là có thể biết”.

Chiếu Dã đặt hai bát bánh trôi ở trên bàn, hai người ngồi xuống ăn.

Di Di nhớ tới lời Mai hoa lộc nói, trộm ngắm nhìn Chiếu Dã, bánh trôi nhân mè đen ăn vào trong miệng dâng lên vị ngọt ngào.

Chiếu Dã ăn rất nhanh, một ngụm một miếng, qua vài phút chén đã thấy đáy.

Di Di ăn còn thừa năm sáu cái, bánh trôi làm bụng có cảm giác đầy, cô chỉ vào chén mình nói:

“Em không ăn nổi nữa, hay anh ăn nốt?”

Lời vừa nói ra, cô hơi hối hận, dựa vào quan hệ của bọn họ trước mắt, không biết Chiếu Dã có để ý đồ cô ăn thừa hay không. Chiếu Dã không nghĩ ngợi nhiều, tất nhiên là quét sạch chén của Di Di:”Vẫn hơi đói”.

Di Di hai má hồng lên, nói:”Em còn bánh mì, lấy cho anh nhé?”

“Không cần.” Chiếu Dã đang ngồi cùng một bên với Di Di, bỗng nhiên xoay người dựa tới gần, tay đặt ở sau cổ cô, cười cười nói:

“Anh có thể, ăn …em”.

Cảm giác tê dại từ sau cổ truyền đến, đối mặt cùng Chiếu Dã, rơi vào đôi đồng tử thâm trầm của anh.

“Em đồng ý, đúng hay không?” Chiếu Dã hô hấp nóng bỏng, lời nói dừng ở bên tai Di Di.

Gần sát, lại gần thêm.

Di Di không nói gì, chỉ nhìn Chiếu Dã, ánh mắt đan xen, Chiếu Dã hiểu câu trả lời của cô. Tầm mắt Chiếu Dã chuyển dần xuống dưới, từ đôi mắt xuống môi cô, không chần trừ nữa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên.

Bắt đầu là thăm dò, nhưng lúc chạm vào môi cô, Chiếu Dã đã không còn thỏa mãn được. Anh ôm Di Di, tách hai chân cô ra đặt ngồi lên người mình, tay vòng ra phía sau sờ lên eo nhỏ. Môi cô ngon hơn nhiều so với bánh trôi, Chiếu Dã ngoan ngoãn mà hôn, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm của Di Di, bắt cô cùng mình quấn quanh.

Di Di chịu không nổi, lui ra sau trốn tránh, bị Chiếu Dã giữ chặt gáy, không thể nhúc nhích.

Đêm khuya thanh vắng, chỉ có âm thanh hai người trao đổi nước bọt. Di Di mặt nóng bừng, hai bàn tay nắm chặt ngực áo Chiếu Dã.

Ở dưới thân cô, vật cứng như sắt thẳng tắp đang đỉnh lên giữa hai chân, Chiếu Dã như cố ý càng dùng sức ôm cô.

“Ưm…” Di Di không cầm lòng được hừ một tiếng.

Chiếu Dã càng thêm hưng phấn, buông tha đôi môi, hôn xuống cần cổ.

Di Di hé miệng nhỏ thở dốc, mái tóc ngắn ngủn của Chiếu Dã dán vào cổ cô, nổi lên một trận ngứa ngáy, cô cười khanh khách tránh đi.

Di Di nhắc nhở Chiếu Dã: “Đừng để lại dấu, mai em còn phải đi làm…”

Chiếu Dã nghe lời cô nhả ra, ngửa đầu hôn lên lần thứ hai, tay bên ngoài mò vào áo khoác của Di Di. Bên trong cô mặc một chiếc áo lông mềm, thân hình được phác họa rõ ràng, đặc biệt là đường cong trước ngực, quyến rũ cực điểm. Hai mắt Chiếu Dã nhìn đăm đăm, hầu kết lăn lộn trên dưới, kéo cổ áo cô ra.

Chỉ nghe thấy xoạt một tiếng, quần áo Di Di bị xé mở một lỗ hổng, hình tròn thành hình chữ V.

“…”

Di Di không chịu, quay mặt sang bên không cho anh hôn. Chiếu Dã nghi ngờ nhìn cô, Di Di giả vờ tức giận đẩy ngực anh ra:

“Anh đền quần áo cho em!”.

Bây giờ đầu óc của anh đang đình trệ so với thân thể, lúc này mới phát hiện ra mình làm chuyện xấu. Nhưng không hề hối hận, nơi  áo rách ra ở trước mắt lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, anh nhìn tới mức miệng đắng lưỡi khô, thấp giọng nói:”Anh đền”.

Vừa dứt lời, Chiếu Dã để mũi sát vào ngửi ngửi, ngọt đến mức anh hoa mắt, nhắm mắt liếm lên xương quai xanh tinh xảo của Di Di, như đang gặm một món ăn ngon.

“Anh là chó à?” Di Di dở khóc dở cười, “Ai muốn đền như vậy.”

Chiếu Dã nổi lên ý xấu muốn kéo áo của Di Di xuống thêm chút nữa, bàn tay đè lại tay anh đang ngoe ngoe rục rịch:”Chỗ này không thể”.

Chiếu Dã nhìn thẳng vào Di Di, bỗng nhiên đổi đề tài:

“Lời em nói cùng Mai hoa lộc, anh đã nghe thấy.”

“…Hả?” Di Di không phản ứng, cô nói chuyện với Mai hoa lộc có gì mà không thể để người khác nghe đâu.

Đột nhiên, trong đầu vang lên âm thanh lúc trước.

“Cô cùng tên đó ở bên nhau?”

“Phải… Đúng không.”

Cô đã sớm không hề bố trí phòng vệ đối với anh, lúc nói chuyện với Mai hoa lộc cũng thừa nhận quan hệ của bọn họ.

Lúc này Di Di muốn tìm cái lỗ chui xuống, đã xem nhẹ thính giác của loài sói, chỉ cần anh muốn, ở trong phòng cũng có thể nghe rõ ràng động tĩnh của cô.

“Cho nên, vì sao không thể?” Chiếu Dã cắn vào nơi cổ áo đã bung ra, nghi hoặc. Theo quan niệm của anh, Di Di đã đồng ý cùng anh ở bên nhau, là sẽ chịu việc bọn họ làm chuyện thân mật.

“Tuần tự tiến đến đi…” Di Di thương lượng cùng anh.

“Dù sao anh cũng phải cho em thời gian chấp nhận.”

Chiếu Dã ngơ ngẩn, anh chỉ dùng phương thức của anh mà làm, đã quên mất suy xét về việc này. Trong đầu anh tìm tòi, hình như loài thỏ không có ham muốn với tình dục cho lắm, giao phối chỉ vì việc sinh sản cho thế hệ sau này, như là vì việc phải hoàn thành khi thành niên.

“Nghe em, tuần tự tiến đến.” Chiếu Dã thỏa hiệp.

“Chúng ta như vậy là đã kết giao sao?” cô hỏi.

“Kết giao…” Cái từ này đối với Chiếu Dã thật là ngây thơ, sói sống trên đời, chỉ cần có lựa chọn, chính là sinh không ly, tử không biệt. Nhưng không sao cả, tuần tự tiến đến.

Chiếu Dã gật gật đầu nói:”Có thể nói như vậy”.

“Ừm.” Di Di cong cong đuôi mắt, mặt mày như họa, đôi môi diễm lệ, Chiếu Dã không chịu nổi mê hoặc mà hôn cô.

Nhẹ một chút, thận trọng một chút, nhưng thế nào cả người vẫn chưa đã nghiền.

Đôi môi Di Di phát sưng, hai tay ôm cổ Chiếu Dã, thân thể tự giác dán vào.

Vật cứng trên bắp đùi càng thêm dâng trào, từ trong quần đỉnh lên bừng bừng phấn chấn.  Chiếu Dã nâng mông  Di Di cọ xát vào vật kia, gãi không đúng chỗ ngứa, giải không được cơ khát.

Anh chơi xấu đỉnh đỉnh, Di Di phát ra một tiếng rên nhẹ, âm thanh lại bị anh nuốt vào trong miệng.

“Muốn sờ sờ không?” Chiếu Dã thấp giọng hỏi Di Di, “Không vào trong, liền ở bên ngoài, có thể không..”.

Nhiều yêu cầu vô sỉ, mà anh nói với vẻ thản nhiên.Di Di nghe thấy được lời này thân thể nóng lên, cô chưa bao giờ cùng người khác phái thân mật như vậy, nhưng là Chiếu Dã, hình như cô có thể tiếp nhận…

Di Di vùi đầu trên vai Chiếu Dã, âm thanh nhỏ như không nghe thấy được:”ừm”.

!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.