Năm ngoái Di Di làm mứt lê khách ăn khen không dứt, vừa vào mùa thu mát mẻ, muốn mua để tặng trưởng bối trong nhà.
Bé Nhỏ đã nghỉ phép, một người không quản được cả bên trong lẫn ngoài, Di Di chui vào bên trong làm mứt lê.
Di Di mua 50 cân lê Đãng Sơn, rửa sạch từ sớm.
Rửa lê rất mệt, còn ngâm nước muối, phải rửa từng quả một. Vỏ lê rất giàu vitamin, Di Di sẽ làm cả phần vỏ, nên phải rửa thật kỹ.
Di Di cắt thành từng miếng, cho vào máy trộn. Sau đó là bước làm nước cốt dài dòng…*(phần làm lê ngâm này mình lược bớt)
Di Di nhìn một nồi nước lê, trên tay không ngừng quấy, rất có cảm giác thành tựu.
Bên kia tiệm là quán cà phê, Jack ngồi bên trong vẫn chăm chú nhìn phải nhìn trái, trên bàn có ba bốn cốc cà phê đã uống sạch.
Từ cửa kính trong suốt nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được cửa chính tiệm bánh, nên biết được người ra người vào. Jack căn bản không đem lời uy hiếp của Chiếu Dã để trong lòng. Vất vả lắm mới biết nhược điểm của Chiếu Dã, sao hắn từ bỏ được.
Buồn cười, còn sợ hắn không làm được?
…
Trong tiệm, Di Di tiếp tục đảo chất lỏng trong nồi, bước này phải tự tay làm, máy móc không thể dùng. Tay đã nhức mỏi, cô đổi tay khác. Tay phải móc di động ra, mở khóa màn hình, có hai cuộc gọi nhỡ của Chiếu Dã.
Di Di gọi lại.
“Alo?”
Có tiếng gió hòa lẫn tiếng của Chiếu Dã:
“…Sao không nghe máy?”
Di Di giải thích một chút, “Vừa bận, không để ý”.
Chiếu Dã nói: “Hôm nay em không đi làm sao?”
“Có đi.”
“Tôi vừa tới tiệm bánh, cửa khóa”.
“A?” Di Di hơi kinh ngạc, “Sao anh biết địa chỉ?”
Chiếu Dã nhẹ nhàng bâng quơ: “Địa chỉ trên túi đựng bánh.”
“À…” Di Di bừng tỉnh nhớ tới mình đã đưa bánh vài lần cho anh, chính mình đã đóng gói.
“Hôm nay nhân viên nghỉ phép, tôi có đơn đặt hàng nên đóng cửa, anh…có chuyện gì sao?”
“…”
Chiếu Dã trầm mặc trong giây lát, hình như Di Di luôn thích đặt câu hỏi này cho anh, tìm cô có chuyện gì. Nhiều khi Chiếu Dã không có mục đích gì, chỉ là muốn gặp cô, không cần vì”Chuyện gì”.
Anh suy nghĩ một lý do, “… Đón em tan làm.”
Trong không khí có hương lê ngọt ngào bay lên, trong nồi bốc hơi nóng bỏng, Tay Di Di đang khuấy đừng lại, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa số, ánh chiều tà rơi xuống, hiện tại đúng là đã tới giờ tan làm.
Nước lê sôi lên lọc bọc, đã thành sền sệt, cô tính toán thời gian rồi nói với Chiếu Dã:
“Vậy…anh còn đến không?”
Đầu kia có tiếng cười nhẹ nhàng.
“Nửa giờ nữa tôi xong việc”.
Chiếu Dã nói:”Đến”.
“Ừm, nửa giờ nữa gặp”.
Cúp điện thoại, Di Di phát ngốc nhìn nước lê mình quấy thành lốc xoáy, hi vọng mứt lê làm xong sớm một chút. Cuối cùng đũng đảo được hồn hợp sền sệt như vữa xây tường, đem phần lê đã thái vào bình thủy tinh, sau đó đổ nước cốt vào, đậy nắp, dán lên mặt bình nhãn của tiệm bánh.
Cô dự tính ba mươi phút là cả thời gian dọn dẹp phòng bếp, nhưng làm xong eo Di Di đã đau không muốn dọn, tính ngày mai sẽ làm việc này. Không biết Chiếu Dã đã đi tới đâu, cô nhắn tin cho anh: Tôi xong sớm, chúng ta gặp nhau ở siêu thị mọi khi nhé.
Chiếu Dã: Được.
Di Di đeo túi sách, tắt đèn khóa cửa.
Hôm nay trời tối không thấy sao, nhưng có ánh đèn đường, giống như tinh linh bay trên mặt đất. Di Di cười tủm tỉm cầm di động, nương theo ánh đèn chỉnh sửa lại tóc tai, không chú ý một bóng đen đang đi phía sau mình.
Cuối thu đêm lạnh, một trận gió thổi lá rụng bay toán loạn. Di Di khép lại vạt áo ngoài, cúi đầu đi vào một ngõ nhỏ.
Hai bên đường trong ngõ không có đèn, hai hàng cây tàn lụi đen nhánh. Phía trên ngõ nhỏ mây đen che khuất ánh trăng, chiếu xuống thành một chiếc bóng đen.
Di Di phát hiện có ngôi sao lập lòe trong ánh trăng rằm, cũng liếc thấy một chiếc bóng người lắc lư lảo đảo ở cuối ngõ.
Một người xa lạ, Di Di cũng không để ý, chỉ là, hắn càng đi tới gần, càng ngửi thấy được mùi dày đặc trên người hắn, hỗn hợp mùi rượu và thuốc lá, còn có mùi ô uế như rác rưởi, như đồ ăn thừa để lại từ đêm trước.
Hơi buồn nôn, Di Di cau mày bước nhanh.
Đường nhỏ là ngõ tắt đi sang siêu thị rất gần, sau khi tan làm nếu đi siêu thị Di Di sẽ đi con đường này, chưa từng gặp người như thế này. Cô né vào lùm cây, không nhìn tên say rượu kia.
Vừa đi thoáng qua, mùi thối rót vào mũi Di Di, bỗng cô thấy không khỏe, lấy tay che mũi lại như công nhân gặp khí độc đeo lên mặt nạ.
Động tác này đã làm cho hắn ta chú ý, hắn liếc xéo Di Di, đưa bàn tay dày như tay gấu túm chặt cổ áo cô.
Lúc nắm vào còn nắm cả tóc, Di Di đau đớn kêu thành tiếng, cô giãy giụa, nhưng hắn to béo, như một con trâu không chút lay động.
“Ha ha ha ha…”.Con quỷ say đột nhiên cười ha hả, mang theo dâm ý, ngón tay từ sau cổ áo muốn sờ vào.
“Buông ra!”
Người đã say thì làm gì có đạo lý, sẽ làm ra những hành vi điên rồ. Di Di trở nên ác độc, dùng chân đạp vào hạ bộ hắn.
Thân thể không vững, nên đạp trượt, may mắn vì cú đạp này hắn cũng đau mà buông tay, Di Di nhân cơ hội này chạy về phía trước. Bóng đêm nặng nề như con quái vật đang há mồm, Di Di trong đầu nghĩ lần sau không bao giờ đi đường này nữa.
Vừa chạy được mười mét, bị cục đá dưới chân làm vướng ngã trên mặt đất. Đầu gối Di Di đáp xuống mặt đá vụn, hai tay chống đỡ cơ thể, lòng bàn tay bị ma sát nhói lên. Đau đớn xuyên vào tim, Di Di cắn răng đứng dậy, khập khiễng bước đi, móc đi động ra gọi cho Chiếu Dã.
Chưa kịp ấn xuống, phía sau có bóng dáng to lớn bao phủ, con ma men nhe răng nhếch miệng, hai mắt đầy tơ máu, một cái tát chụp lên lưng Di Di.
Vang lên môt âm thanh thanh thúy, Di Di lại lần nữa ngã xuống, di động từ lòng bàn tay rơi xuống, nặng nề cùng cô nện trên mặt đất.
Gió đêm dừng lại, hàng cây cũng đứng im. Trăng khuyết ở trên cao, giống như trái tim lẻ loi bị gặm nhấm.
Hắn ta cưỡi lên người di Di, vạch ra áo ngoài của cô, phát tiết dục hỏa.
Mê man dưới ánh trắng, chiếc cổ trắng bóng của Di Di lộ trong không khí, toàn thân phát run, trong miệng khóc lóc nức nở gọi: