"Thì đó, mày chả si mê bạn Ngọc Minh đấy thôi." Tôi đảo mắt về phía Ngọc Minh ở phía sau, dùng giọng mỉa mai.
Điền Phong hiểu ra ý của tôi, nó nhìn tôi một cách không thể tin nổi:
"Ý mày là con Ngọc ngu á? Tao có mê nó đếch đâu. Mày bị ảo truyện à?"
Nghe là biết thằng chó này nói dối. Cái ánh mắt trông chẳng khác gì mấy ông nam chính thâm tình mà bảo không thích người ta. May cho nó là nhìn đẹp đôi thật nên tôi mới hết lòng ủng hộ đấy.
"Mày lại còn chối, rõ ràng lúc ăn mày còn nhìn nó dữ lắm."
Điền Phong "À " một tiếng rồi che miệng lại cười khúc khích "Tao không nhìn nó."
"Thế mày nhìn cái gì?" Tôi nghi hoặc hỏi.
Nó không đáp, với tay về phía hộp giấy, rút một tờ ra và nhanh tay lau miệng cho tôi. Theo phạn xạ tôi đẩy tay Điền Phong ra, bối rối hỏi nó:
"Mày làm cái gì thế!?"
"Chính mày đó, tao nhìn mày đó. Tao tự hỏi sao miệng dính đầy tương đen như thế mà mày không nhận ra đấy." Điền Phong đưa giấy cho tôi, cố nhịn cười nói.
Thôi xong rồi, lúc nãy mải hóng chuyện nó nhìn Ngọc Minh để bắt bẻ nên không để ý. Giờ quê quá rồi! Chả nhẽ đi mượn xẻng của nhà hàng để đào hố nhảy xuống?
Không sao, mặt dày là nghề của chị đây mà. Cứ ngồi đó tỏ cái vẻ "Tao không care" là được.
Vừa nghĩ vậy để an ủi bản thân, tôi nhận lấy tờ giấy nó đưa cho, miệng cười gượng gạo:
"Cảm ơn mày nha."
"Mà này, sao mày lại nghĩ là tao thích con Ngọc Minh?" Đột nhiên nó nghiêm giọng hỏi tôi.
Hoá ra là nó muốn được phổ cập thêm kiến thức đây mà. Tôi cũng không ngại giải thích cho mấy đứa thiếu kinh nghiệm tình trường này. Dùng hết tất cả bài học đúc kết từ vài năm đọc shoujo manga và truyện ngôn tình các loại, tôi tìm cách dễ hiểu nhất giảng giải cho Điền Phong.
"Tại vì ánh mắt đó. Mày có biết không, khi nhìn người mình thích, dù miệng không nói ra nhưng đôi mắt mình lại thể hiện hết thảy tâm tư. Mày sẽ thường vô thức nhìn lén về phía của người ấy cơ mà khi người ấy hướng mắt về phía mình, ta lại quá ngại ngùng mà tránh né nó."
"Thế nên giờ nói cho tao biết đi. Mày thích bạn Ngọc Minh ở những điểm nào vậy? Biết đâu tao có thể giúp mày thì sao."
Đây là một trong những bước để chuẩn bị cho kế hoạch đẩy thuyền OTP của tôi. Đầu tiên, tôi cho nó thấy kinh nghiệm đọc truyện dày dặn của tôi để Điền Phong tin tưởng cho tôi làm quân sư, từ đó tôi sẽ dễ dàng nắm được nguồn thông tin về sự tiến triển trong mối quan hệ của nó với bạn Ngọc Minh. Khi đã nắm được bánh lái rồi thì việc thuyền cập bến chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Nhưng khác với dự tính của tôi, nó không trả lời câu hỏi mà vẫn một mực phủ nhận, thái độ khá gắt gỏng.
"Đã bảo là tao không thích nó mà! Nó là bạn thân của tao với cả đang mập mờ với crush."
Có vẻ Điền Phong rất ghét việc tôi cứ liên tục lải nhải chuyện này, tôi cũng chẳng muốn chọc điên nó chút nào, nó mà tức lên chắc tôi bị ở lại rửa bát quá. Thôi vậy, để từ từ rồi Phong cũng sẽ mở lòng. Tôi đoán vậy.
"Xin lỗi mày, hình như tao hơi quá chớn. Ăn nhanh đi để về thôi nhỉ." Tôi cúi đầu không dám nhìn cái mặt đằng đằng sát khí của nó, nhẹ giọng bảo.
Cuộc nói chuyện không đầu không cuối của tôi dừng lại tại đó. Cho tới lúc chở nó về lại trường tôi chợt nhớ ra.
"Điền Phong, đứng đây đợi tao một chút." Tôi vội mở cốp lấy ra một hộp quà được gói ghém không được đẹp cho lắm.
"Tặng cho mày, tao mới gói lần đầu nên không được đẹp lắm...Với cả xin lỗi vì giờ mới có dịp để tặng."
Nó nhận lấy món quà, một tay đưa lên che đi một nữa dười của khuôn mặt. Dù vậy tôi vẫn có thể đoạn được Điền Phong đang cười.
"Vậy là hết nợ. Mày về nghỉ ngơi đi. Chắc giờ cũng buồn ngủ lằm rồi đúng không?"
Nói rồi nó quay lưng đi vào trường thật nhanh. Tôi biết là Phong nó bị khùng nhưng công nhận cái hành động tự nãy đến giời cứ kỳ lạ sao ý.
....
Vào đầu năm trước khi khai giảng, trường tôi thường tổ chức một sự kiện khá lớn dành cho các bạn học sinh khối 10 gọi là 12HC. Tôi có nghe nói rất nhiều về nó từ trước khi vào trường, 12HC là một đặc sản cực kỳ nổi tiếng của trường tôi.
Lần đầu tiên tôi nghe nói về chương trình 12HC của năm nay chính là từ anh Thiên Minh. 12HC gồm có 6 nhà mang màu sắc khác nhau, mỗi nhà sẽ có 1 leader, 8 scout và mùa này có khoảng 53 participants. Các leader và scout chính là các anh chị khóa trên sẽ hướng dẫn chúng tôi còn với các participants hay pp là những người mới vào trường như tôi.
Tôi vốn chẳng hề quan tâm và cũng không định tham gia vụ này nhưng ai ngờ đâu anh tôi đỗ scout rồi bắt tôi đi bằng được và thế là hắn tự tiện điền đơn tuyển pp cho tôi. Để rồi đến hôm công bố kết quả phân nhà tôi mới nhận ra tại trong mess hiện lên một cái box chat lạ hoắc.
Thú thực tôi muốn xông tới xiên chết hắn lắm nhưng có làm cũng chẳng thay đổi được gì. Thấy tôi đang ngơ ngác trước cái box chat này, anh Thiên Minh ra chỗ tôi, thản nhiên nói:
- "Cả đời mày chỉ có 1 lần được làm pp thôi đấy, phải biết nắm lấy cơ hội chứ. Biết đâu mày lại quen được bạn mới thì sao."
Tôi đã nghĩ anh trai mình là một người tốt bụng muốn tốt cho em gái cơ nhưng tôi phải qua ngoắt 180 độ khi anh Thiên Minh tiếp tục.
"Nhưng mà đi mệt phết đấy, mày phải đi train mấy chục buổi chưa kể mainday còn phải đi sớm."
Sao lại vừa đấm vừa xoa thế hả anh ơi? Mà chuyện cũng lỡ rồi, giờ cũng chẳng làm gì được. Nhìn hắn thản nhiên thế kia dù vừa dám app đơn không hỏi ý kiến, tôi cũng gắt lên:
"Ít nhất anh cũng hỏi em một câu chứ! Ai lại tự ý như vậy?"
"Mày lại chả thích cái áo 12HC bỏ xừ ra còn chối, suốt ngày mặc của tao thây, giờ là cơ hội để mày tự có 1 cái còn gì?"
"..."
Tới đoạn này tôi không nói lại hắn được nên đánh hậm hực bỏ đi.
Đúng là tên đáng ghét tự tiện! Thế là giờ tôi lại phải vác mặt tới trường suốt ngày để đi train rồi. Đã không quen ai thì chớ. Lỡ tôi bị bỏ lại hay lạc lõng thì sao? Lỡ gặp phải mấy anh chị scout, leader gắt vãi chưởng thì sao?
Đó là những gì tôi nghĩ cho tới khi thấy cái avatar của chị leader nhà trắng và cũng là nhà tôi.
Tôi thề, nói điêu tôi không phải người. Chị ấy xinh khủng khiếp, xinh kiểu sắc xảo sang chảnh ý. Và thế là vì bị cái sự mê gái lấn át lý trí, tôi hết giận anh tôi luôn.
Thế là tôi cũng đi tìm hiểu một chút về 12HC. Theo những gì tôi biết, mùa này có 6 nhà với concept teen titans:
Cyborg (trắng)
Robin (Đỏ)
Beast boy (xanh lá)
Raven (Đen)
Terra (Vàng)
Aqualad (Xanh dương)
Rồi đùng một cái hôm sau tôi phải đến trường vì buổi first meeting của nhà mình.
Lúc cất xe xong tôi bị lạc mất, có một chị gái bước tới, trên tay chị ấy cầm một cái bảng lớn ghi [Nhà trắng ơi đây.]
"Em ở nhà Cyborg đúng không? Qua bên kia xếp hàng để điểm danh nhé." Chị ấy thân thiên cười, chỉ tay về phía toà nhà nối B-C.
Theo lời chỉ dẫn của chị ấy, tôi đứng xuống cuối hàng chờ đọc tới tên.