Ở loại chuyện tốn tâm tư đi chơi cùng con gái này, Lục Kiêu Hà không có kinh nghiệm gì, dùng cách nói của anh thì chính là không có hứng thú, nhưng việc này cũng không có nghĩa là Lục đại thiếu gia không biết dỗ dành con gái vui vẻ.
Anh chọn công viên trò chơi Vĩnh Chiết làm điểm đến, theo như Hạ Bỉnh Hàn vỗ ngực cam đoan thì đây chính là thánh địa hẹn hò, phàm là hai người có ý với nhau thì đều tới đây ngồi.
Cho nên lúc hai người bọn họ vừa tới thì có thể thấy được khắp nơi đều có các cặp tình nhân lôi kéo nhau chụp ảnh hoặc trốn ở trong góc khuất hôn môi, cũng có mấy người đùa giỡn chạy xung quanh, có rất nhiều kiểu người khác nhau, Mãn Nhập Mộng quét mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Theo lý thuyết, cô là một cô gái ngây thơ như vậy thì dù ít hay nhiều cũng sẽ có một chút cảm xúc mới lạ đối với chuyện yêu đương này, hoặc cũng muốn hướng tới nó một chút.
Nhưng mà, ánh mắt cô lại chỉ đặt trên tấm biển quảng cáo lẩu cay ở không xa.
Thời điểm Lục Kiêu Hà đi mua bao thuốc lá trở về, Mãn Nhập Mộng đã bưng một hộp lẩu cay ngồi dưới tàng cây ăn.
Thời tiết nóng nực, cô ăn rất chậm, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, lúc ăn thấy thứ ngon thì đôi mắt tròn xoe còn sáng lên.
Anh rút bật lửa ra châm một điếu thuốc, dựa vào dưới tàng cây Hương Chương cách đó không xa nhìn cô, đám người lui tới giống như trở thành phông nền, ngựa xe như nước, nối tiếp nhau đi không ngừng, nhưng Lục Kiêu Hà vẫn có thể từ khe hở nhỏ liếc mắt một cái là nhìn thấy Mãn Nhập Mộng.
Cô đang rũ đầu ăn gì đó, an an tĩnh tĩnh, đôi khi sẽ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh mấy cái, chắc là đang tìm kiếm thân ảnh của Lục Kiêu Hà, có lẽ là tìm không thấy cho nên lại cúi đầu, an tĩnh như cũ ngồi ở ghế dài dưới tầng cây tiếp tục ăn.
Này giống cái gì nhỉ?
Khói thuốc bay mờ ảo, Lục Kiêu Hà nheo lại đôi mắt suy nghĩ sâu xa, đột nhiên cười lên.
A, thật đúng là giống một đứa trẻ đi lạc.
Bất quá lại không khóc không nháo, rất ngoan.
Lục Kiêu Hà ném điếu thuốc vừa mới châm lửa vào thùng rác bên cạnh, đi về phía Mãn Nhập Mộng.
Cô đang đợi anh, anh không muốn để cô chờ lâu.
Từ trên đường cái đối diện tới chỗ của Mãn Nhập Mộng chỉ có khoảng 100 mét, Lục Kiêu Hạ lại bị mấy cửa tiệm tạp hóa của công viên trò chơi gần đó thu hút, ánh mắt anh dừng lại tại một gian hàng có bán cái nơ lớn hình con bướm màu hồng phát sáng.
Đồ chơi trẻ con ngốc nghếch này, ai sẽ mua chứ?
Lục Kiêu Hà dừng vài giây.
Cuối cùng vẫn cầm lấy một cái nơ con bướm kia.
***
Mãn Nhập Mộng ngoan ngoãn ngồi dưới tàng cây chờ Lục Kiêu Hà, anh đi mua thuốc lá, qua một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy về, cô sợ anh tìm không thấy mình, mà bản thân lại lạ trời lạ đất, cho nên cũng không dám đi loạn, chỉ có thể ngồi ở tại chỗ cũ chờ anh.
Chán muốn chết, cô bắt đầu đếm số người đi qua trước mặt mình, lúc đếm tới người thứ 98, một cái bóng ma phủ lên người cô, Mãn Nhập Mộng ngẩng đầu, là một nam sinh xa lạ.
Hắn đứng ở bên cạnh sườn mặt của Mãn Nhập Mộng, đón ánh sáng, ánh mặt trời chói lóa dừng ở trên đỉnh đầu hắn, làm cho đôi mắt Mãn Nhập Mộng đau nhức, cô rũ mắt nhạt giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nam sinh lấy điện thoại ra, cười hỏi: "Chị gái nhỏ, có thể thêm WeChat không?"
Mãn Nhập Mộng thoáng nhìn đám người cách đó không xa, hẳn là đồng bọn của nam sinh này, đang đứng tụ tập nhìn về phía cô, người trước mặt đại khái là bị xúi giục đi tới đây đi.
Cô từ nhỏ tới lớn đều ở nơi như núi Thanh Sầm kia, vòng sinh hoạt vô cùng đơn giản, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy người quen kia, còn chưa từng có người khác phải nào đi xin phương thức liên hệ của cô, nếu đối phương đã trực tiếp như vậy, làm con gái, cô cũng theo lẽ thường hẳn là nên trực tiếp một chút.
Cho nên, Mãn Nhập Mộng thẳng thắn hỏi: "Tại sao phải cho cậu?"
Vấn đề này khiến nam sinh kia có hơi ngây ra, nói gì vậy, bình thường nếu được một người khác phái xin phương thức liên lạc, nếu là một cô gái bình thường thì hẳn sẽ đồng lý cho, mà cho dù không cho thì cũng sẽ tìm một lý do uyển chuyển khác, ví dụ như không có WeChat chẳng hạn.
Nhưng cô lại hỏi: "Tại sao phải cho?"
Cái này làm nam sinh có chút sửng sốt, nụ cười có chút cứng lại: "Bởi vì muốn làm quen với cậu, chúng ta kết bạn đi."
Mãn Nhập Mộng suy nghĩ một chút, cảm thấy mình không có quen bọn họ, cho nên rất thành khẩn nói: "Ngại quá, tôi không muốn cho."
Nói đến đây, ý tứ cự tuyệt đã rất rõ ràng, bạn bè nam sinh đứng ở bên kia cất tiếng cười to: "Tôi nói mà, cậu ta chắc chắn sẽ không xin được, thế mà không tin tôi, cũng không nhìn xem cô gái nhà người ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn là đã có bạn trai rồi."
Nói xong lại cười, dẫn tới người đi đường xung quanh đều hướng về phía này nhìn nhiều thêm vài lần, nam sinh mất hết mặt mũi, có chút không cam lòng: "Cậu thực sự đã có bạn trai?"
Mãn Nhập Mộng nghĩ, nếu cô nói mình không có thì hẳn là sẽ bị hắn dây dưa không dứt, này thực sự rất phiền toái, cô cũng không muốn bị người khác vây xem như vậy, vì thế liền gật đầu: "Có."
"Ở đâu chứ?"
Nam sinh cười lạnh: "Sao lại không thấy anh ta ở bên cạnh cậu, làm bạn trai mà có thể vứt cậu ở đây không quan tâm à? Có người khác phái tới gần cũng mặc kệ?"
Trong giọng nói của hắn đều là ý tứ châm chọc, không biết là đang châm chọc người bạn trai không tồn tại kia của Mãn Nhập Mộng hay là đang châm chọc chính cô, ước chừng là cả hai đi.
Hôm nay nhiều phiền phức thật.
Mãn Nhập Mộng nhíu mày nghĩ.
Nhưng chỉ cần là phiền phức thì luôn sẽ được giải quyết.
Ngay lúc nam sinh nói xong lời này, Mãn Nhập Mộng cũng chuẩn bị trả lời lại một cái mỉa mai thì Lục Kiêu Hà đã lười nhác đi về phía bên này.
Đến gần nam sinh đang chờ Mãn Nhập Mộng trả lời, bả vai bị người ta vỗ mạnh một cái, hắn không kiên nhẫn, cau mày quay đầu, đột nhiên một nắm đấm vung tới đây, trên mặt đau nhức, trước mắt tối sầm ngã xuống mặt đất.
Lục Kiêu Hà nhấc chân bước qua người hắn, cong lưng đem cái nơ phát sáng cài lên đầu Mãn Nhập Mộng, cái nơ lớn hình con bướm đội ở trên đầu cô, thỉnh thoảng còn lóe sáng mấy cái làm cho đôi đồng tử đen nhánh đáng yêu của cô đều đáng yêu dị thường.
Mãn Nhập Mộng sờ sờ nơ trên đầu: "Cho em sao?"
"Ừ."
Lục Kiêu Hà ngồi bên cạnh cô, vẫy tay với bạn bè của nam sinh kia.
Từ lúc anh xuất hiện, khí tràng lạnh như băng khiến cho người ta nhìn thôi đã thấy sợ, nam sinh bị anh đánh một quyền đang che nửa bên mặt không dám hé răng, ngay cả cái răng bị gãy vẫn còn ngậm ở trong miệng, không dám nhổ ra trước mặt Lục Kiêu Hà.
Bạn bè của nam sinh sợ hãi rụt rè đi qua đây, một đám người ban nãy còn hi hi ha ha, hiện tại đều đứng xếp hàng quy củ, cúi đầu khom lưng: "Kiêu... Kiêu gia."
Lục Kiêu Hà ừ một tiếng, khuỷu tay chống ở trên tay dựa trên ghế: "Học trường nào?"
"... Đại học Hồ Tích."
Lúc này Lục Kiêu Hà cũng không lên tiếng.
Đám người cũng cúi đầu không dám nhìn anh.
Tuy anh hỏi chuyện không chút để ý, nhưng bọn họ nghe ra được giọng anh rất lạnh, giống như là băng đâm thẳng vào tâm người ta, làm cho đám người nhịn không được phát run.
Cái tên Lục Kiêu Hà của đại học Nam Khánh, người ở Vĩnh Chiết không ai không biết, không ai không hiểu? Đây chính là đại thiếu gia không thể chọc, gây chuyện cũng đừng gây chuyện trước mặt anh.
Hơn nữa anh còn nói rõ ràng như vậy, không phải là muốn nhớ rõ chuyện này để về sau chậm rãi thanh toán sao?
Đám người nuốt nước miếng, càng thêm bất an.
Thời tiết sau giờ Ngọ nóng rực, cũng làm người khác vừa mệt vừa buồn ngủ, Lục Kiêu Hà gác chân, tiếng nói lười nhác: "Bằng chúng mày mà cũng dám đoạt người trên tay tao?"
Đám người suýt chút nữa bị dọa cho quỳ xuống, đầu lắc thành cái trống bỏi: "Bọn em không biết đây là chị dâu..."
"A, tôi không phải."
Mãn Nhập Mộng đột nhiên nói: "Tiểu Lục gia là đại ca của tôi."
Đại ca với ca ca (anh trai)...
Chỉ khác một chữ nhưng ý nghĩa lại rất khác nhau.
Cô chính là cùng anh học, học đi đôi với hành sao.
Mãn Nhập Mộng nói xong liền rũ đầu nhìn móng tay, Lục Kiêu Hà nghiêng đầu nhìn cô, tâm tình vốn đã không tốt nay lại càng kém hơn.
Đương nhiên, ngữ khí nói chuyện với đám người này cũng lạnh đi không ít: "Tính như thế nào?"
"Cầu xin anh, tha cho bọn em, bọn em thật sự không biết cô ấy là em gái của anh."
Không nói "em gái" còn tốt, nhắc tới "em gái", sắc mặt Lục Kiêu Hà càng trầm hơn.
Người vây xem bên này càng ngày càng nhiều, Mãn Nhập Mộng không có tâm tư nhìn Lục Kiêu Hà dạy dỗ người khác, ánh mắt chỉ nhìn về phía cửa hàng kem với đồ uống lạnh gần đó.
Cô quay đầu, ngón tay giữ chặt khuỷu tay áo của anh nhẹ nhàng kéo kéo: "Tiểu Lục gia, chúng ta mà còn chậm trễ nữa thì trời sẽ tối mất."
Đồ chơi với mấy thứ xinh đẹp cô đều không có hứng thú, chỉ nhớ thương đống đồ ăn kia, mới vừa nói xong thì mắt lại dán lên đồ uống lạnh trong tiệm, Lục Kiêu Hà xoa xoa mũi, cảm giác như mình đang đưa cô đi thưởng thức mỹ thực vậy.
Bất quá cho dù Mãn Nhập Mộng mềm mại nói chuyện với anh, anh cũng không hề dao động, đáy lòng vẫn còn canh cánh hai chữ "đại ca" ban nãy cô mới thốt ra.
Đôi mắt Mãn Nhập Mộng nhìn chằm chằm kem, tay túm lấy cánh tay của Lục Kiêu Hà: "Tiểu Lục gia, chúng ta đi mua kem đi."
Một khắc da thịt mát mẻ của cô gái đụng chạm tới da thịt của anh, Lục Kiêu Hà cứng người, ánh mắt dời xuống, mắt nhìn chằm chằm vào cái tay vừa bé vừa trắng kia.
Móng tay Mãn Nhập Mộng được cắt tỉa rất xinh đẹp, thời điểm túm lấy tay anh còn hơi dùng sức, móng tay lộ ra chút hồng nhạt, Lục Kiêu Hà nhướng mi, rốt cuộc cũng đứng lên.
Anh cũng chưa quên đám người đang lo sợ bất an trước mặt, thuận miệng nói một câu: "Sau này sẽ tìm chúng mày tính chuyện."
Một câu, khiến bọn họ sợ tới ruột gan đứt từng khúc...
Mất một lúc sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
Mấy người này thấy Lục Kiêu Hà đi mua kem cho Mãn Nhập Mộng, lại thấy hai người đi vào trong đám người, trầm giọng thở dài một hơi: "Xong rồi... thật sự xong rồi..."
Về quan hệ của Lục Kiêu Hà với Mãn Nhập Mộng, không giống như người yêu, nhũng lại có cảm giác không thể nói hết, cũng không giống như là anh em, mặc kệ là cái gì thì quan hệ của họ cũng rất quái lạ.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, bọn họ không còn tâm tư chơi đùa nữa, xám xịt rời khỏi công viên trò chơi.
***
Tàu lượn siêu tốc vang lên vô số tiếng thét chói tai, mơ hồ còn có tiếng người khóc, theo trình độ mạo hiểm cùng kích thích, tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc cũng theo đó mà vang lên hết đợt này tới đợt khác, các cô gái nhỏ mà chơi mấy trò này đều sẽ sợ hãi không thôi.
Nhưng...
Lục Kiêu Hà nghiêng đầu nhìn Mãn Nhập Mộng, cô thế mà đang cười.
Bộ dáng bình tĩnh này cũng không giống đang giả vờ.
Lục Kiêu Hà hỏi một câu, thanh âm bị bao phủ trong tiếng thét chói tai cùng tiếng gió, Mãn Nhập Mộng đề cao âm lượng: "Anh nói gì thế, em nghe không rõ?"
Lục Kiêu Hà cũng không tiếp tục nói.
Lúc hai người xuống khỏi tàu lượn siêu tốc thì đã là hoàng hôn, Mãn Nhập Mộng nhìn tấm phiếu trong tay: "Còn vòng quay mặt trời chưa ngồi."
Cô một đường chạy chậm qua đó, bộ dáng so với thời điểm văn tĩnh thì linh động hơn không ít, hẳn là chơi rất vui vẻ, Lục Kiêu Hà đi theo sau không xa không gần, ánh mắt trước sau đều đặt trên người cô.
Thời điểm cho vé vào cửa để chờ lên đu quay, nhân viên công tác cầm loa nói với du khách: "Hoan nghênh các vị du khách tới với vòng quay ánh sao, mời chú ý xếp hàng, không được chen lấn xô đẩy. Người nhà có thể chụp ảnh lưu niệm cùng nhau trên vòng quay, ngắm cảnh, các cặp đôi có thể hôn môi lúc bánh xe quay tới nơi cao nhất, như vậy sẽ có được một tình yêu hạnh phúc dài lâu. Nào, mọi người bước chậm lần lượt qua đây."
Hôn môi vào lúc bánh xe lên cao nhất có thể có được tình yêu hạnh phúc mỹ mãn, cái này tựa hồ đã trở thành câu chuyện thu hút nhất của cái trò chơi này. Bất quá chỉ là chút lãng mạn nhỏ giữa các cặp đôi mà thôi, nhưng có không ít người sau khi nghe xong sẽ thật sự tới đây làm, thậm chí còn có người vì hôn môi mà ngồi bánh xe quay.
Nhưng đối với Mãn Nhập Mộng mà nói, bánh xe quay chỉ là một trò chơi mới lạ cô chưa từng được chơi mà thôi.
Sau khi ngồi lên, bánh xe bắt đầu thong thả quay lên, mặt đất cũng dần dần bị kéo xa, Mãn Nhập Mộng ghé vào trên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Lục Kiêu Hà ngồi đối diện nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Ban nãy lúc em ngồi dưới tàng cây chờ tôi đang đếm cái gì?"
Tiếng nói chuyện của anh có chút khàn khàn, đại khái là chơi cả một buổi trưa với cô nên có chút mệt đi?
Mãn Nhập Mộng nhìn anh, nói: "Thứ 99."
Lục Kiêu Hà nhướng mày, nhìn chằm chằm cô không nói chuyện.
Ánh mắt anh quá mức thâm trầm, tựa hồ như đang che giấu rất nhiều thứ, cùng ánh mắt bình tĩnh của Mãn Nhập Mộng là hai thái cực khác nhau, cô không hiểu lắm, cũng không muốn cố gắng hiểu.
Tiếng thét chói tay cùng âm thanh ầm ĩ xung quanh đột nhiên bị rút đi, hoàn cảnh lập tức an tĩnh lại, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Mãn Nhập Mộng nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ, Lục Kiêu Hà nhìn sườn mặt cô, bánh xe sắp quay lên đến đỉnh.
"Mãn Mãn."
Thanh âm của anh trầm thấp từ tính, mơ hồ mang theo chút mệt mỏi khàn khàn, thời điểm nhẹ nhàng gọi tên cô, ngoài ý muốn vô cùng ôn nhu.