Tần Nhã khi nghe được những lời của Dương Chấn, đột nhiên có chút tự trách.
Nhưng nghĩ đến ba mạng người nhà họ Hùng, vẻ mặt cô lại trở nên cứng rắn, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Chấn nói: “Tôi chỉ không muốn anh vì tôi, mà làm ra chuyện phạm pháp.”
Dương Chấn biết Tần Nhã tốt bụng nên cũng không giải thích nữa, chỉ nói: “Tôi biết!”
Huy Đằng lái xe về hướng trường mẫu giáo Trời Xanh, trên đường đi, cả hai người họ đều im lặng
Bởi vì Dương Chấn không biết nên nói cái gì, Tần Nhã cảm thấy những gì mình nói vừa rồi có chút nặng lời, trong lòng tự trách, muốn xin lỗi, nhưng cũng không biết nên nói thế nào.
Tuy nhiên, sau khi đón được Tiếu Tiếu, hai vợ chồng liền bị đứa nhỏ chọc cho vui vẻ.
Sau khi Tần Nhã và Tiếu Tiếu trở lại nhà họ Tần, Tiếu Tiếu vui vẻ cười nói: “Bà ơi, hôm nay ba lại đưa con về nhà!”
Chu Kim Hảo bắt chính xác chữ ‘lại’ trong câu nói của Tiếu Tiếu, sắc mặt thoáng chốc trở nên ảm đạm, bà nhìn Tần Nhã hỏi: “Đừng nói với mẹ, mấy ngày nay, đều là Dương Chấn đưa đón con cùng Tiếu Tiếu?”
Tần Nhã nhíu mày, bất mãn nói: “Mẹ, anh ấy chỉ đưa đón con đi làm cùng về nhà, hơn nữa, anh ấy là ba của Tiếu Tiếu, vậy đưa đón chúng con thì có làm sao?”
” Thì có làm sao?”
Chu Kim Hảo tức giận nói: “Con bây giờ là giám đốc điều hành của tập đoàn Tam Hoà, bao nhiêu thanh niên tài năng trẻ tuổi đều muốn lấy con, con cứ day dưa với Dương Chấn như thế này, sao có thể gả đi được?”
Tần Nhã biết Chu Kim Hảo có thành kiến rất lớn với Dương Chấn, nên không quan tâm nữa, dẫn Tiếu Tiếu đi lên lầu.
“Mẹ, con về rồi!” Tần Yên lúc này cũng đi làm về.
Tần Yên vừa đi vào liền nhìn thấy khuôn mặt đen kịt của Chu Kim Hảo, cười hỏi: “Mẹ, ai lại chọc tức mẹ?”
Chu Kim Hảo tức giận trừng mắt nhìn Tần Yên: “Còn không phải thứ rác rưởi đó sao, chị con bây giờ không biết trúng tà gì, ngày nào cũng để cậu ta đến đón. Con nói xem, nếu để những thiếu gia nhà giàu muốn cưới chị con thấy được, còn muốn lấy chị con sao? ”
Tần Yên bây giờ mới biết chuyện gì đang xảy ra, trong đầu đột nhiên nhớ tới bộ dạng kính cẩn Lạc Khải và Tô Thanh Sơn đối với Dương Chấn, không khỏi cười khổ: “Mẹ, chuyện của chị, mẹ đừng lo hão nữa, anh rể không giống những gì mẹ thấy đâu. ”
“Cái gì mà lo hão chứ? Chờ đã, con gọi cái thứ rác rưởi đó là gì?” Chu Kim Hảo tròn mắt.
Tần Yên không nhận ra mình nói sai cái gì: “Anh rể!”
“Các người đều uống nhầm thuốc sao? Chị con mỗi ngày đều để cậu ta đưa đón, bây giờ ngay cả con, cũng đổi xưng hô rồi? Các người có phải là muốn tức chết tôi mới vừa lòng không?” Chu Kim Hảo khuôn mặt đầy vẻ giận dữ.
“Mẹ!”
Tần Yên nhanh chóng nắm lấy vai Chu Kim Hảo xoa xoa, dỗ dành nói: “Mẹ, sông có khúc, người có lúc. Dương Chấn năm năm trước là tên rác rưởi, nhưng ai có thể đảm bảo năm năm sau anh ấy vẫn là tên rác rưởi? ”
“Dù sao chị hai không muốn ly hôn, hay cứ cho họ một khoảng thời gian, nếu anh ta thực sự vẫn là tên rác rưởi như trước, cho dù mẹ không nói, chị cũng sẽ đá anh ta, nhưng nếu anh ta có thể thay đổi thì sao? Nói không chừng ngày nào đó, anh ấy sẽ trở thành con rể vàng của mẹ, phải không? ”
Lời nói của Tần Yên, khiến Chu Kim Hảo không thể bắt bẻ được gì, tức giận nói: “Con đúng là lắm mưu, ai cũng có thể cưới con gái mẹ, nhưng tên rác rưởi đó thì không, mẹ cảnh cáo con, nếu còn dám gọi nó là anh rể, thì đừng trách mẹ vô tình. ”
“Được rồi! Mẹ, con biết rồi, con sắp chết đói rồi, cơm đã chuẩn bị xong chưa?” Tần Yên cười nói.
“Gặp phải hai đứa con gái như hai người, nhất định là do kiếp trước nợ hai người mà.” Chu Kim Hảo nói xong xoay người đi phòng bếp.
Trên lầu, Tiếu Tiếu nước mắt lưng tròng nhìn Tần Nhã: “Mẹ ơi, tại sao bà nội lại ghét ba? Tiếu Tiếu muốn ba sống với chúng ta, mỗi ngày ôm con kể nhiều chuyện hay.”
Nghe Tiếu Tiếu nói, Tần Nhã cảm thấy rất khó chịu trong lòng, mặc dù Chu Kim Hảo luôn muốn cô ly hôn với Dương Chấn, nhưng bây giờ Dương Chấn không sống cùng bọn họ, cô cũng có trách nhiệm rất lớn.
Bây giờ cô không ghét Dương Chấn, miễn cưỡng xem như có chút thiện cảm, nhưng khi nói về việc sống chung, cô vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng.
“Tiếu Tiếu, đừng lo lắng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ có thể sống với ba.” Tần Nhã giúp Tiếu Tiếu lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng nói.
Tần Nhã không muốn lừa dối, do dự một hồi mới kiên quyết gật đầu: “Thật!”
“Tốt quá! Mẹ, Tiếu Tiếu yêu mẹ! Yêu ba!” Trên khuôn mặt Tiếu Tiếu lập tức hiện lên một nụ cười, hôn lên mặt Tần Nhã.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Chấn đúng giờ đến trước cổng nhà họ Tần.
Nhưng không gặp Tần Nhã cùng Tiếu Tiếu, mà lại gặp mẹ vợ đến.
Chu Kim Hảo lao ra với cây chổi trong tay, nhìn thấy Dương Chấn liền vung lên.
“Thằng khốn nạn, còn dám dây dưa với Nhã, xem tôi có đánh chết cậu không.” Chu Kim Hảo vừa mắng vừa đánh.
Với sức của Dương Chấn, một cây chổi có thể làm bị thương sao?
Hắn không né cũng không tránh, mặc cho Chu Kim Hảo đánh mắng, Chu Kim Hảo sau khi đánh anh mấy cái, thấy Dương Chấn không né tránh, nghi ngờ hỏi: “cậu bị đánh đến ngu rồi sao? Tại sao không tránh?”
Dương Chấn nở nụ cười sáng lạn: “Nếu con trốn, mẹ nhất định sẽ càng tức giận. Chỉ cần mẹ cho phép con ở bên Nhã, dù có đánh thêm vài cái, cũng không thành vấn đề.”
“Nằm mơ đi!” Chu Kim Hảo hừ lạnh.
Sau khi nhìn thoáng qua, mới để ý thấy có một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên cạnh Dương Chấn, trông rất đẹp, nhưng khi nhìn thấy cái logo, liền chế nhạo: “Chỉ là một chiếc Volkswagen tàn, còn muốn ở bên con gái của tôi?”
Dương Chấn không tức giận, cười nói: “Mẹ, mẹ muốn con làm gì, mới đồng ý cho con ở cùng với Nhã?”
Ánh mắt Chu Kim Hảo đảo qua, đột nhiên nói: “Nếu mỗi tháng cậu có thể nộp 150 triệu tiền sinh hoạt, tôi sẽ tạm thời để anh ở bên Nhã.”
Chu Kim Hảo khinh thường liếc nhìn Dương Chấn một cái, thờ ơ nói: “Cậu thật sự cho rằng kiếm 150 triệu một tháng rất dễ dàng sao?”
Trong khi bà đang nói, Dương Chấn đã mở cửa xe, lấy ra 5 cọc tiền mới tinh từ hộp đựng đồ ở ghế lái phụ.
“Mẹ, 150 triệu này con biếu tặng mẹ, mẹ cầm trước đi, một thời gian nữa con lại biếu cho mẹ nữa.” Dương Chấn cười đưa 150 triệu qua.
Chu Kim Hảo chính mắt thấy Dương Chấn lấy 150 triệu từ trong xe ra, bị sốc đến không nói được gì
Ở trong mắt bà, Dương Chấn là tên rác rưởi vô dụng, 150 triệu lúc nãy bà cố ý nói vậy thôi, nhưng không ngờ Dương Chấn thật sự lấy ra.
“Số tiền này thật sự là cậu cho tôi?” Chu Kim Hảo nhanh chóng cầm lấy tiền, trong lòng vẫn còn lo lắng Dương Chấn sẽ lấy lại.
Dương Chấn cười gật đầu: “Tiền đã ở trong tay mẹ, con còn có thể lấy lại sao? Chỉ cần mẹ đồng ý để cho con ở bên cạnh Nhã, tháng sau con sẽ cho mẹ 300 triệu.”
“Được, đây là tự cậu nói đó?” Chu Kim Hảo không chút do dự đồng ý, vì sợ Dương Chấn đổi ý.
Dương Chấn kinh ngạc, nếu biết mẹ vợ dễ đối phó như vậy, đã sớm làm như vậy rồi, cũng chỉ vài trăm triệu, thậm chí vài trăm tỷ thì sao? Chỉ cần có thể ở bên vợ con, dù không còn gì anh cũng sẵn lòng.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Tần Nhã dẫn Tiếu Tiếu đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Chu Kim Hảo, cô bỗng tức giận.
Chu Kim Hảo vội vàng giấu tiền dưới tạp dề, cố ý ho khan một tiếng: “Nhã, mẹ vừa nghĩ lại, dù sao Dương Chấn cũng là cha của Tiếu Tiếu, tạm thời cứ để cậu ta ở lại đây đi.”
“Mẹ đang nói cái gì vậy?” Tần Nhã vẻ mặt không thể tin được, cô biết thái độ thù địch của Chu Kim Hảo đối với Dương Chấn sâu sắc như thế nào.
Chu Kim Hảo trừng mắt nhìn Tần Nhã, tức giận nói: “Mẹ chỉ đáp ứng tạm thời để cậu ấy ở đây, nếu cậu ấy không thể hiện tốt, thì cút đi.”
Chu Kim Hảo nói xong, nhanh chóng xoay người rời đi.
Tiếu Tiếu vẻ mặt vui vẻ, nói: “Mẹ, mẹ không có nói dối con, ba thật sự có thể sống cùng chúng ta!”
Câu nói “mẹ không có nói dối con” của Tiếu Tiếu, hoàn toàn phản bội lại Tần Nhã, cô đỏ bừng cả mặt, lườm nguýt Tiếu Tiếu: “Mau lên xe đi, nếu không lại đến trễ đó.”
Nói xong, cô vội vàng kéo Tiếu Tiếu lên xe, để lại Dương Chấn đứng một mình cười ngốc: ” Tiếu Tiếu dường như đã vạch trần điều gì đó rồi.”
Dương Chấn gửi Tiếu Tiếu đến nhà trẻ trước, sau đó đưa Tần Nhã đến tập đoàn Tam Hoà, rồi mới một mình ngâm nga một bài hát rời đi.
Ngay khi Tần Nhã đến văn phòng, Vương Khê đã vứt một đống tài liệu xuống: “Tần Nhã, đem tất cả những thứ này photo ra làm hai mươi bản, lát nữa tôi sẽ dùng trong cuộc họp.”
“Có vấn đề gì không?” Tần Tây nhặt một đoạn thông tin, nhưng không thấy có vấn đề gì.
“Thứ tôi muốn là bản sao một mặt. Ai kêu cô sao bản hai mặt? Chuyện nhỏ như vậy còn làm không được. Cô còn mặt mũi nào ở lại công ty?” Vương Khê tức giận nói..
Nếu như Tần Nhã vẫn không biết cô ta đang cố ý làm khó mình, thì cô đúng là đồ ngốc.
“Vương Khê, nếu cô cảm thấy tôi không đủ tư cách ở lại công ty, có thể yêu cầu phòng nhân sự sa thải tôi, cũng không cần phải giày vò tôi như thế này.” Khuôn mặt Tần Nhã cũng lộ ra vẻ tức giận.
Kể từ khi cô gia nhập công ty với tư cách là người mới, Vương Khê luôn tìm mọi cơ hội để bắt nạt cô, kể cả ngày hôm đó bị lừa ký hợp đồng với Hùng Bác Nhân tại công ty Bác Nhân, cũng do người phụ nữ này.
“Giỏi, bây giờ cô còn dám cãi lại tôi, cô tự cho rằng mình vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị danh giá như hồi trước sao? Tôi nói cho cô biết, bây giờ cô làm việc dưới trướng tôi thì phải nghe lời tôi, nếu không chịu được, vậy thì cứ nghỉ việc cút khỏi đây. ” Vương Khê nói với vẻ chế giễu.
Tần Tây hai mắt đỏ hoe, rất khó hiểu: “Vương Khê, tôi đắc tội gì với cô, lại để cho cô đối xử với tôi như vậy? Nếu không phải nhờ tôi, còn có cô bây giờ sao?”
“Bốp!”
Vương Khê thẹn quá hoá giận, tát vào mặt Tần Nhã một cái, tức giận nói: “Câm miệng cho tôi!”