Cấm Động Tâm

Chương 33: Chương 33





Hô hấp ấm áp phả vào vành tai, Trình Tô Nhiên cầm lòng không được nhẹ run lên, phát ra tiếng rên nhỏ, gương mặt càng ngày càng bị thiêu đến nóng bỏng.

Một cái hôn khinh phiêu dừng ở trên vành tai cô.

"Chị....."
Còn chưa chờ làm đến cái gì, cô đã nhỏ giọng xin tha.

Cô thật sự nhịn không được một chút khiêu khích từ người này.

Giang Ngu bị một tiếng "Chị" này hống đến tâm đều mềm xuống, dừng lại động tác, kiềm chế lại ý niệm đang nhất mực sinh trưởng trong đầu, ở bên môi của cô mổ một cái rồi lại một mới, sau đó mới chịu buông cằm ra.

"Ngoan."
"Chúng ta ngâm trong phòng riêng."
"Sẽ không có người nhìn đến."
Cô ấy trấn an cô gái nhỏ.

Thần kinh đang căng chặt của Trình Tô Nhiên dần thả lỏng xuống.

Thời gian vẫn còn sớm, cô đi tắm rửa trước, cầm máy sấy đi ra lại bị Giang Ngu cướp đi, Giang Ngu nói muốn giúp cô thổi tóc, cô nào dám, hai người giống như hai đứa trẻ ở trong phòng truy đuổi nhau.

"Ai, Chị, chính em có thể tự thổi." Bạn nhỏ bất đắc dĩ dùng đòn sát thủ.

- ----ở trong tiềm thức của cô, cô cảm thấy cách này sẽ có tác dụng.

Qủa nhiên Giang Ngu dừng lại, khóe môi giơ lên một mạt ý cười sủng nịch, đem máy sấy trả lại cho cô.

Cô đứng dưới ánh nắng mặt trời nơi trước cửa sổ, những sợi tóc dài đen nhánh không trật tự tung bay.

Ánh sáng giống như chất mật ngọt nị dính lên người cô.

Người lại so với mật còn ngọt hơn rất nhiều.

Giang Ngu dựa vào bàn, chỉ ngồi một nửa, khuôn mặt nghiêng đi lẳng lặng liếc nhìn cô gái nhỏ, kia giống như một tiểu tinh linh, là một tia an ủi khó mà cảm nhận được.

Có người cần cô ấy.

Thổi tóc xong, Trình Tô Nhiên thay đổi quần áo rộng thùng thình, cùng Giang Ngu đi đến nhà ăn ăn cơm, thuận tiện lại ăn thêm chút điểm tâm ngọt.

Thời điểm ra khỏi nhà ăn, cô rốt cuộc nhớ tới còn có việc muốn hỏi Giang Ngu.

"Chị, ngày hôm qua chị đã chơi cái gì nha?"
"Đi cưỡi ngựa."
"A."
Cô gái nhỏ cuối đầu, lông mi dày dày che lấy tâm sự bên trong đôi mắt.

Nghĩ đến việc ngày hôm qua chị ấy cùng vị cách vách kia chơi đến vui vẻ, cô liền có chút hụt hẫng, trong lòng chua xót, không chế không được cảm xúc âm u, còn có......ý niệm ngo ngoe rục rịch.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn sườn mặt Giang Ngu, lấy hết can đảm nói: "Em cũng muốn đi cưỡi ngựa, chị, chị dẫn em đi đi?"
"Hiện tại?" Giang Ngu dừng lại bước chân.


Trình Tô Nhiên vội vàng sửa miệng: "Nếu không tiện thì thôi vậy."
"Có thể," Giang Ngu nhìn nhìn đồng hồ, ôm lấy bả vai cô, "Trước tiên chúng ta đi cưỡi ngựa, trễ một chút lại ngâm suối nước nóng, thế nào?"
Trình Tô Nhiên tràn ra nụ cười vui sướng, "Được a."
Trong nháy mắt kia, cô lại mâu thuẫn, một mặt bởi vì chị ấy đáp ứng mình mà vui vẻ, một mặt lại bởi vì bản thân lại lần nữa quấn lấy chị ấy mà tự trách.

Nhưng rất nhanh, ngày hôm nay dần dần cũng hướng nghiêng về phía vui vẻ bên kia.

Hai người thay đổi phương hướng, ngồi trên xe ngắm cảnh, ước chừng hai mươi phút sau đã tới trại nuôi ngựa.

Một mảnh vùng quê liên miên không dứt, cỏ xanh mơn mởn, nơi xa là rừng rậm tốt tươi, giao điệp cùng với không trung tựa như một bức tranh sơn dầu.

Mấy con ngựa lớn táo sắc nhàn nhã tản bộ ăn cỏ.

Sau khi cùng với nhân viên công tác nơi đây chào hỏi một chút, hai người mặc vào đồ bảo hộ, Giang Ngu đi đến chuồng ngựa chọn một con ngựa đực thành niên, dắt ra ngoài, nó cơ hồ là cùng chiều cao với Trình Tô Nhiên, đuôi đen ánh bạc, uy phong lẫm liệt.

"Nó to đến mức có thể che lại toàn bộ thân người của em....." Trình Tô Nhiên cả kinh há hốc miệng, vừa hưng phấn vừa sợ hãi.

Một tay Giang Ngu nắm dây cương, một tay sờ sờ bòm ngựa, ở trên cổ nó vỗ nhẹ hai cái, quay đầu hướng cô gái nhỏ cười, "Tôi làm mẫu trước, tay trái phải nắm lấy dây cương cùng bòm ngựa, tay phải chống lên trên yên ngựa, chân trái dẫm trụ bàn đạp, sau đó-----"
Cô ấy xoay người một cách lưu loát ngồi trên lưng ngựa.

"Chân phải dẫm trụ bàn đạp, cẳng chân chậm rãi ghìm vào bụng ngựa." Giang Ngu nói xong, con ngựa đạp bước nhỏ chạy đi một khoảng, động tác cô ấy thuần thục lôi kéo dây cương xoay vòng một cái, lại quay trở về, nhảy xuống đất.

Trình Tô Nhiên cảm thấy mới mẻ chơi vui, học theo bộ dáng của cô ấy vụng về mà leo lên lưng ngựa, nhưng nhất thời cách khá xa mặt đất, có chút sợ, ngồi ở trên đó không dám động đậy.

"Đừng sợ," Giang Ngu vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu trấn an, "Trước tiên tôi dắt em đi một vòng."
"A, được."
Cô không tự giác thẳng lưng lên.

Giang Ngu dắt ngựa, Trình Tô Nhiên ngồi trên lưng ngựa, cạnh rào chắn vui vẻ mà tản bước, đi trong chốc lát, Trình Tô Nhiên dần dần thả lỏng hơn, thưởng thức đủ mọi phog cảnh, tầm mắt không tự chủ được mà dừng trên người Giang Ngu.

Cô ấy đang nhìn thẳng phía trước, biểu tình nhàn nhạt, mũ giáp bọc tóc đen, giày da màu đen bao lấy cẳng chân thẳng tắp, bên trong bước đi lộ ra một cổ thong dong cùng tự tin.

Trình Tô Nhiên từ trong túi móc ra điện thoại, lặng lẽ chụp một tấm ảnh.

"Cảm giác thế nào?" Giang Ngu đột nhiên ngẩng đầu, khiến Trình Tô Nhiên nhất thời hoảng sợ, gấp gáp đem điện thoại bỏ lại trong túi, xem như không có việc gì gật đầu, trong mắt hiện lên một tia thẹn thùng, "Rất tốt, em muốn cùng chị cưỡi."
Thanh âm rất thấp, có chút ý vị làm nũng.

Tựa như có một cọng lông tơ nhẹ nhàng phất qua trong ngực, Giang Ngu ngưng mắt nhìn cô gái nhỏ, khóe miệng hơi giương, không trả lời cô, trực tiếp xoay người lên ngựa.

Bởi vì không kịp chuẩn bị nửa người Trình Tô Nhiên hơi hơi khuynh về phía trước.

Một cánh tay tinh tế hữu lực vòng qua eo cô, bắt lấy dây cương, cả người cô liền rơi vào ôm cái ôm ấm áp mềm mại.

Giang Ngu quay đầu, môi dán bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Ngồi vững."
Hai chân dùng chút sức ghìm bụng ngựa.

Rất nhanh bốn vó ngựa nhanh lên, bắn lên chút cỏ vụn, bên tai dần dần có tiếng gió, Trình Tô Nhiên kinh hô một tiếng, thân thể bị xóc lên xuống liên tục, không tự chủ được nhích về phía sau, dính sát vào lòng Giang Ngu.

Tim cũng theo nhịp xóc nảy đập nhanh hơn.


Gió thổi tung rối loạn mái tóc, cô nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, tùy ý bản thân vùi trong lòng ngực mềm mại của người sau lưng.

"Sợ không?" Giang Ngu ôn nhu mà hôn xuống lỗ tai cô.

Trình Tô Nhiên lẩm bẩm nói: "......Không sợ."
"Chơi vui không?"
"Rất vui."
Có chơi vui hay không, một chút cũng không quan trọng, quan trọng là cô được "hòa nhau một ván", vì tâm tư chính mình mà tranh thủ được một lần "công bằng"----- vị kia ở cách vách có, cô cũng muốn có.

Thật ấu trĩ!
Nhưng mà rất vui vẻ!
Cô nhắm mắt lại cười rộ lên.

Phía dưới màn trời là khung cảnh vùng quê, hoan thanh tiếu ngữ, ánh mặt trời xán lạn.

Mệt mỏi liền thả chậm tốc độ, hai người ở trên thảm cỏ xanh ngát tản bộ, Giang Ngu lo lắng bạn nhỏ sẽ giống như Bạch Lộ ngày hôm qua hưng phấn quá mức, chỉ để cô khống chế dây cương một lát liền đem dây cương để chính mình tự khống chế, hai người liền ngồi trên lưng ngựa nghỉ ngơi.

"Đúng rồi, chị, sao chị lại biết cưỡi ngựa nha?"
"Trước kia từng học qua."
"Học khi nào?"
Trình Tô Nhiên ôm lấy một tia chờ mong muốn hiểu thêm nhiều thứ hơn về cô, thật cẩn thận mà tiếp tục hỏi, Giang Ngu lại không nói, tâm cô căng thẳng, ý thức được chính mình lại vượt quá giới hạn, "Ngô, không muốn nói cùng không sao......"
Cô cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn Giang Ngu.

Giang Ngu trầm mặc một lát, nói: "Đại khái khoảng bảy năm trước, thời điểm còn ở Paris.

Tôi có quen biết một người bạn là người Anh, từ nhỏ đã học thuật cưỡi ngựa, anh ta dạy tôi rất nhiều."
"Vừa mới bắt đầu rất khó, bị quăng ngã mười mấy lần, sau đó chậm rãi cũng thuần thục.

Lúc ấy cưỡi ngựa chỉ là vì để thả lỏng, công việc bận rồi cũng không còn rảnh nữa, đứt quãng đi vài lần, cho nên, cũng rất lâu rồi không cưỡi ngựa."
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, phảng phất giống như chỉ là đang thuận miệng kể lại một câu chuyện nhỏ trong sinh hoạt bình thường cùng một số người bạn.

Trong lòng Trình Tô Nhiên thoáng chốc khai hoa kinh hỉ, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, vì thế nghĩ nghĩ, đánh bạo hỏi tiếp: "Vậy....Trừ bỏ cưỡi ngựa ra thì chị còn thích làm cái gì?"
"Công việc."
"A? Công việc cũng coi như yêu thích sao?"
"Vậy trừ bỏ công việc thì sao?"
Giang Ngu đang muốn nói cái gì đó, lời đến bên miệng liền cứng lại, tỉnh táo lại, bất động thanh sắc nói sang chyện khác: "Mặt trời cũng muốn xuống núi rồi, chúng ta đi thôi."
".....Được." Trình Tô Nhiên rầu rĩ đáp lời, ánh mắt ảm đạm xuống.

Một tia chiều tà cuối cùng của hoàng hôn cũng biến mất nơi phía cuối chân trời, không gian trên núi giống như rơi xuống một cái màn che.

Suối nước nóng cách khách sạn không xa, nơi sân rất lớn, mỗi phòng ngâm là độc lập một phòng riêng, chủ đề trang trí không giống nhau, bố trí xung quanh cũng bất đồng.

Giang Ngu mở ra cánh cửa của một phòng tên là "Thanh trúc".

Căn phòng nửa lộ thiên, hồ ngâm suối nước nóng được xây ở giữa đình viện, vách tường được xây bằng những viên đá cuội đủ mọi hình dáng, bên trong ở phía mặt tài trồng vài khóm trúc xanh biết, thanh u tĩnh nhã.


Có hai cái ghế nằm, một cái bàn, phía trên đặt áo tắm dài, bên cạnh còn có một phòng thay đồ nhỏ.

"Chị, đây là....."
"Áo tắm."
Trong tay Giang Ngu xách theo hai bộ bikini, một bộ màu trắng, một bộ màu đỏ, cô ấy đem bộ màu trắng kia đưa cho Trình Tô Nhiên, ái muội chớp chớp mắt, "Đi đổi đi."
Đây là cô ấy đã sớm vì bạn nhỏ chuẩn bị thật tốt.

Trình Tô Nhiên chần chờ tiếp nhận, hai tay xách lên dây lưng áo tinh tế, ở trước người mình so tới so lui, không khỏi nhíu mày, "Này....!Này cũng quá ít, căn bản là che không được nha."
"Phải không?" Giang Ngu chọn hạ mi, "Em muốn che cái gì?"
"Đương nhiên là......"Lời nói đến bên miệng liền dừng lại, cúi đầu nhìn nhìn, bỗng nhiên ý thức được chính mình đang bị đùa giỡn, thoáng chốc đỏ mặt, "Chị, chị chính là cố ý."
"Ừm."
"......"
Giang Ngu nhìn bộ dáng đáng yêu của cô không khỏi lại muốn trêu chọc, nhất thời nổi lên ý xấu, nói: "Liền đổi ở chỗ này."
Trình Tô Nhiên sửng sốt, khó có thể tin mà nhìn cô ấy.

"Chẳng lẽ còn muốn tôi giúp em?"
"Không phải...."
"Vậy thì nhanh lên." Giang Ngu làm bộ khuôn mặt trầm xuống.

Trình Tô Nhiên ủy khuất mà cắn môi, không dám phản bác, bắt đầu chậm rì rì đổi áo tắm, cô giống như một kiện lễ vật được tỉ mỉ đóng gói, bị lột đi một tầng giấy gói phía trên lại được quấn quanh dải lụa tràn ngập dụ hoặc.

Giang Ngu nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, đáy mắt bị ánh đèn nhiễm lượng.

Rốt cuộc cũng đổi xong.

"Chị....." Cô đỏ mặt ngẩng đầu lên, cật lực nhịn xuống xúc động muốn đưa tay che lại mình, nhưng mà nghĩ lại, cái gì nên xem cũng đã sớm xem qua rồi, lúc này mới thoáng thoải mái thả lỏng.

Giang Ngu cong lên khóe miệng, vừa lòng gật đầu, chỉ chỉ hồ suối nước nóng: "Đi thôi."
Trong hồ tràn ngập nhàn nhạt hơi nước, mặt nước thanh thấu nhộn nhạo, Trình Tô Nhiên đi đến cạnh đài thạch, ngồi xổm xuống, trước tiên vói một chân vào, tiếp theo lại đặt một chân khác, cuối cùng hơn phân nửa thân mình hoàn toàn ở trong nước.

"Ngô-----"
Thật thoải mái.

Dòng nước ấm áp bao lấy cô, giống như vô số đôi tay trấn an vây lấy, từ những góc độ mềm nhẹ nhất vì cô mát xa, tiêu đi mỏi mệt.

So với cảm giác tắm rửa ở nhà là không giống nhau.

Nguyên lai ngâm suối nước nóng lại thoải mái như vậy nha!
Cô phảng phất như trở về những ngày còn nhỏ vui đùa nghịch nước, vui vẻ chụp đánh những bọt nước nổi lên, chơi trong chốc lát, mới nhớ tới phía sau còn có người, quay đầu lại------
Dưới mái hiên không có một bóng người.

"Chị?"
Người đâu?
Đang hết sức nghi hoặc thì màn che phòng thay đồ bị xóc lên, Giang Ngu mặc áo tắm đi ra.

Cô ấy mảnh khảnh cốt cảm, một đôi chân thon dài thẳng tắp đường cong khẩn thật, khiến người nhìn không dời nổi mắt, bikini màu lửa đỏ tựa như một đạo lửa cháy rức, nóng bức phóng ra khắp nơi.

Trình Tô Nhiên ngơ ngẩn mà nhìn cô ấy, yết hầu có chút động đậy, có một cổ ý niệm vi diệu ngo ngoe rục rịch trong đầu....!
Giang Ngu từ phía bên kia hồ bước vào nước, cái hộp nhỏ đặt bên cạnh, cặp chân dài gập lại.

Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bạn nhỏ đang ngây ngốc nhìn mình, không khỏi khẽ cười một tiếng, tùy tay phủi chút nước hướng phía cô, ngữ khí khiêu khích:
"Bạn nhỏ, lại đây."
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn mà đi qua, khóa ngồi trên đùi Giang Ngu, đôi tay ôm lấy cổ cô ấy, mặt đối mặt nhau.

Cô biết chị ấy thích nhất là dáng ngồi này.

Ánh đèn dưới mái hiên hắt lại đây, đều đều tỏa trên mặt nước, cô gái nhỏ thấp mặt, da thịt tựa như sương mù trong suốt, đôi môi mỏng hơi nhấp, một đôi mắt nai con sạch sẽ quá mức.


Giang Ngu ngẩng đầu, đầu ngón tay nâng cằm cô lên, cẩn thận đánh giá một phen, "Suối nước nóng có thoải mái không?"
Càng xem càng thích vô cùng.

Cô ấy như thế nào lại có được một bảo bối như vậy?
"Ừm, thoải mái." Trình Tô Nhiên bị cô ấy nhìn đến ngượng ngùng, thẹn thùng rũ mắt xuống, "Cảm giác giống như được người mát xa, nếu có thể mỗi ngày đều ngâm thì thật tốt."
"Thật ngốc a, ngẫu nhiên ngâm mới đối với cơ thể tốt được." Giang Ngu cười vuốt vuốt cái mũi cô.

Tâm Trình Tô Nhiên bị một câu "Thật ngốc" hống đến ngọt tư tư, cả người phảng phất giống như ngâm mình trong mật, không khỏi có chút lâng lâng, "Vậy chị vẫn sẽ mang em đến đây sao?"
"Đương nhiên," Giang Ngu lại xoa lấy phiến vành tai kia, "Chỉ cần em thích, đến bao nhiêu lần đều có thể."
Trình Tô Nhiên run run, mềm như bông dựa vào đầu vai cô ấy.

Ai cũng không còn nhớ rõ những chương hiệp ước kia.

Nhiệt độ từ ôn tuyền, bốc hơi lên khiến mọi lỗ chân lông từ từ giãn ra, Giang Ngu thắt chặt vòng tay, chỉ cảm thấy trong ngực đang ôm một đoàn bông ấm áp dễ chịu, ngực dâng lên nhộn nhạo.

Nâng lên khuôn mặt phiếm hồng của cô gái nhỏ, cánh môi hơi mỏng ở dưới ánh đèn như một viên trái cây sặc sỡ, càng thêm mê người.

Cô cầm lòng không được hôn lên.

Ôn ôn, thực nhu nhuận, giống như một thanh kẹo mềm dụ người nếm thử.

Càng thử càng nghiện.

Trình Tô Nhiên bị động luận hãm bên trong lửa nóng nhu tình, theo bản năng đón ý hùa theo, đáp lại, cô đã không còn trúc trắc vụng về, hiểu được thế nào là lấy lui làm tiến, hiểu được thế nào là chơi đùa triền miên, bất tri bất giác từ bị động biến thành chủ động.

Giờ phút này, ở nơi này, chỉ có hai người các cô.

Là cô cùng chị ấy.

Không có vị ở cách vách kia.

Dây lưng sau lưng bỗng chốc buông lỏng.

"Ngoan."
Giọng nói trầm thấp dán ở bên tai, ôn nhu đem cô vỗ về nhập vào mộng đẹp.

Giang Ngu cầm lấy cái hộp nhỏ bên cạnh....!
Một hồi lửa nóng trong nước.

Qua đi, Trình Tô Nhiên ghé vào khuỷa tay Giang Ngu, môi khẽ nhếch, chậm rãi hô hấp, thanh âm miên nhược gọi cô ấy: "Chị-----"
"Ừm?" Giang Ngu tháo xuống đồ vật trên ngón tay.

"Chị gái ở cách vách là ai nha?"
"Nói cho em biết được không?" Trình Tô Nhiên nâng lên nửa mí mắt, đáng thương lại ủy khuất vô cùng nhìn cô ấy, trong ánh mắt nhiễm lấy một tia mê say.

Kinh nghiệm dạy cho cô biết rằng chiêu này trăm thí bách linh*
*Trăm thí bách linh: ý chỉ trăm tên trúng trăm nhạn, bắn đâu trúng đó.

Quả nhiên----
Nơi sâu trong tâm Giang Ngu mềm xuống, xoa xoa khuôn mặt nóng lên của cô, ôn nhu nói: "Là người mẫu của công ty."
"Vậy chị....."
"Hửm?"
"Chị thích chị ấy không?"
- -----------
Editor:
*đây là icon tình thương mến thương*.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.