"Cẩn thận dê xồm ăn thịt nha...", mặt Vương Nhất Bác rất dê nhìn Tiêu Chiến, biểu cảm như muốn ăn thịt người.
"Ha ha ha ha, đừng mà!", Tiêu Chiến cười vui vẻ bắt đầu lùi ra sau, "A, khụ khụ khụ..."
Tiêu Chiến bất ngờ ho làm vương Nhất Bác hoang mang, vội đỡ lấy Tiêu Chiến vuốt lưng cho cậu, "Bị cảm rồi hả?"
"Khụ khụ... Không sao.", Tiêu Chiến cảm giác ngực bị bóp chặt, vội qua bàn trà lấy thuốc.
Thấy Tiêu Chiến uống thuốc, dựa vào lòng mình nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác mới hơi yên tâm một chút, nhớ ra sáng nay không có xem chừng cậu uống thuốc.
"Hôm nay có uống thuốc đúng giờ không?", Vương Nhất Bác nắm tay cậu, nhẹ nhàng hỏi.
"Em... Xin lỗi...", Tiêu Chiến hai tay nắm lấy bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác, lí nhí xin lỗi.
"Ai da... Chiến Chiến, thuốc em đang uống bây giờ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ, có nhớ chưa, lần sau em đừng có không uống thuốc!"
"Em sợ... Lúc trước tin tức trên tivi có chiếu, nói là có một số thuốc ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa nhỏ... Em nghĩ là, em nghĩ là...", nửa câu cuối bị Vương Nhất Bác chặn ngay cổ họng.
"Không có đâu, em phải tin anh chứ, anh sẽ chăm sóc cho em và đứa bé thật tốt, cả nhà 3 người chúng ta luôn.", kết thúc nụ hôn, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói, "nếu em vì không uống thuốc đúng giờ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, anh sẽ không chịu nổi đâu."
"Tại em bướng bỉnh... Anh đừng giận, được không?", Tiêu Chiến rút đầu vào cổ của anh, dụ ngọt, "Em làm bánh mà anh thích nhất, được không?"
"Vừa nãy mặt mày buồn bã, bây giờ có sức đi làm bánh ngọt rồi sao?", Vương Nhất Bác không nỡ để cậu vất vả.
"Bọn họ buổi trưa là tới rồi..."
"Chú Trần sẽ sắp xếp, không sao. Anh bế em đi nghỉ ngơi một xíu nha?", Vương Nhất Bác cẩn thận đưa cậu đi về phòng.
"Vậy anh còn ra ngoài không?"
"Không đi nữa, coi chừng em!"
Vương Hạo Hiên đúng giờ xách túi đồ của mình xuất hiện ở phòng khách, Vương Hạo Hiên đánh thức bé con còn đang mơ mơ màng màng, dắt cậu xuống lầu.
"Ồ hố, bé Chiến cưng, từ khi nào mà trúng ngãi heo rồi", giọng của Vương Hạo Hiên sôi nổi chạy vào tai Tiêu Chiến, khiến con bọ lười của cậu phải chạy mất dép.
"Anh Hạo Hiên, anh quớ đáng à.", Tiêu Chiến tủi thân nhìn Vương Nhất Bác.
"Không có trúng ngải heo, Chiến Chiến mới không có.", Vương Nhất Bác vội an ủi. Thấy bé con không còn buồn nữa, giơ chân đá vào bắp chân Vương Hạo Hiên một cái thật mạnh, "xê ra."
"Oe, em nói giỡn mừ, làm gì căng chớ.", thấy hai người liếc mắt đưa tình, Vương Hạo Hiên cảm giác đau răng.
Tiến hành kiểm tra như thường lệ, Vương Hạo Hiên không còn dáng vẻ bất cần đời nữa, Vương Nhất Bác ở bên cạnh căng thẳng nhìn, không dám chớp mắt.
"Không sao, nghỉ ngơi nhiều chút, uống thuốc đúng giờ."
"Không sao thì tốt.", Vương Nhất Bác thở phào một cái, đi qua giúp Tiêu Chiến mặc quần áo.
"Hôm nay em ở đây ăn cơm đó nha.", hai tay chắp phía sau đầu, làm bộ dạng ăn vạ.
"Biết rồi, lần nào mà em không vậy, lúc nào cũng ăn chực, hốt mớ đồ rồi mới về.", Vương Nhất Bác trợn ngược mắt với cậu ta, tay vẫn không ngừng việc.
"Ồ, anh Hạo Hiên tốt bụng giúp em đi đón một người bạn được không?", Tiêu Chiến đột nhiên lên tiếng, "Em có hẹn với một người bạn, 11 giờ đi đón cậu ấy."
"Được, buổi trưa thêm đồ ăn nha, anh muốn 3 con hàu sống.", Vương Hạo Hiên đứng dậy phủi mông, giơ ra 3 ngón tay.
"Em còn chưa đã hả!", Vương Nhất Bác quay lại nghiến răng với cậu ta, không chịu nỗi bộ dạng này của cậu ta.
"Hì hì, bé Chiến cưng, anh coi như em hứa rồi ha, bái bai,", nói rồi tung tăng ra ngoài, mới một lúc lại quay trở về, "Ai da, đi đâu đón, số điện thoại là gì?"
"Tiêu Chiến mỉm cười đưa điện thoại cho cậu ta, "Đây nè."
"Chốt đơn, đi nha."
"Anh Nhất Bác, em cũng muốn ăn hàu sống...", đợi Vương Hạo Hiên ra khỏi nhà, Tiêu Chiến mới chậm rãi nói một câu.
"Được thôi, nhưng không được ăn sống.", Vương Nhất Bác giúp cậu khoác áo lên, bé con này, hiếm khi đòi ăn món gì đó.
"Anh Nhất Bác là tốt nhất nè...", Tiêu Chiến dùng cả chân tay đu lên người Vương Nhất Bác, nhõng nhẽo, "em ăn 2 con được hem?"
"Ừ, được.", vỗ vỗ mông Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác gật đầu, "Em ra sofa ngồi một lát đi, đợi bọn họ đến rồi chúng ta ăn."