Tiêu Chiến chính là cục cưng, ngày hôm đó khi Vương Nhất Bác dọn dẹp phòng cho khách phát hiện phòng tranh nhỏ của Tiêu Chiến, trong đó toàn bộ đều là anh, từ lúc đi học đến bây giờ đều có đủ.
Ngạc nhiên vì số lượng, Vương Nhất Bác trong phòng tranh ngẩn người rất lâu. Đến lúc Tiêu Chiến ở bên ngoài gọi anh.
"Anh Nhất Bác...". Tiêu Chiến giống như chú chó con bị lạc đường nhìn chằm chằm về phía cửa lớn, suy sụp ngồi dưới đất.
Thấy dáng vẻ đó của bé con, Vương Nhất Bác dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cậu.
"Sao thế này, sao lại ngồi ở dưới đất hả?". Vương Nhất Bác từ phía sau xách nách Tiêu Chiến kéo dậy.
"Nãy kêu anh, anh không trả lời em...". Tiêu Chiến hoảng hốt xoay người ôm lấy Vương Nhất Bác.
"Anh dọn dẹp phòng một chút, không sao.". Vương Nhất Bác vuốt lưng Tiêu Chiến dỗ dành, đến khi nào bé con của anh ngủ dậy mới không luống cuống đi tìm anh...
"Hôm nay có đến công ty không?". Tiêu Chiến đứng dậy, đứa bé gần đây đã lớn, hai người bọn họ ôm nhau có hơi chật chội.
"Có, phải đi một chuyến, em ở nhà hả?". Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt ôm yếu của cậu, "Mỗi ngày đều theo anh ra ngoài, cảm giác em không được nghỉ ngơi đàng hoàng."
"Nhưng em vẫn vui nha... tâm trạng rất tốt.". Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, đi về chỗ ghế sofa.
"Bữa nay anh đi sớm về sớm, em ăn xong đi nằm thêm một chút được không?". Vương Nhất Bác nói xong quay người đi vào bếp, "Hôm nay có cháo, được không?"
"Dạ, được."
"Chiến Chiến, bình thường ở nhà em thích làm gì?", Vương Nhất Bác dọn dép chén đũa, nhịn không được phải hỏi.
"Viết viết vẽ vời ạ...", nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng lồi lên, Tiêu Chiến di chuyển từ từ qua ghế sofa.
"Vậy... Phòng tranh kia...:"
"Hả?! Bị anh thấy rồi!", mắt Tiêu Chiến mở lớn, nhìn Vương Nhất Bác liếm môi, "Không ngờ bị anh phát hiện rồi."
Vương Nhất Bác cười tươi phơi phơi, từ trong góc bàn lấy ra một cuốn sách nấu ăn, "Cái này cũng là em làm ha."
Đó là một câu trần thuật.
Máu bắt đầu chảy rần rần trên mặt Tiêu Chiến, sao lại bị anh ấy phát hiện hết vậy nhỉ.
Nhịp tim nhảy như đánh trống, Vương Nhất Bác cảm thấy người trước mắt anh, tất cả những gì cậu thấy được chỉ có anh thôi.
"Làm sao để cảm ơn em đây, bé Chiến cưng.", Vương Nhất Bác dịu dàng ôm lấy người, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, "Lúc trước anh không hề biết em lại hết lòng vì anh như vậy, anh thấy mình thật quá đáng à..."
"Vậy sau này anh phải yêu em thật nhiều vào nha?", Tiêu Chiến vui mừng hỏi, dũng cảm hỏi.
"Ừ, được!", Vương Nhất Bác gật đầu thật mạnh, "Để anh chăm sóc em thật tốt!"
"Anh Nhất Bác... Anh ôm chặt quá. Em hơi khó chịu..."
"Xin lỗi nha...", Vương Nhất Bác vội buông bé con ra, "Lát nữa anh ra ngoài, có muốn ăn trái cây gì không? Anh đi rửa để sẵn cho em, muốn ăn thì lấy ăn, được không?"
"Dạ, không cần nhiều quá đâu.", Tiêu Chiến gật đầu, được Vương Nhất Bác ôm là một chuyện siêu vui.
Thấy Tiêu Chiến ngủ say, Vương Nhất Bác mới đứng dậy, lấy cái tay đang nắm vạt áo của anh nhét vào trong mền, len lén hôn trộm lên má cậu một cái.
"Nghỉ ngơi cho tốt nhé...anh sẽ quay lại nhanh thôi."
Lý Ngọc Khiết luống cuống nhìn Vương Nhất Bác, không biết nói gì.
"Tôi nghĩ rằng giữa chúng ta không cần thiết phải như thế, cô Lý,", đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác dùng cách xưng hô người ngoài với cô, khiến lòng cô bất giác nguội lạnh.
"Em..."
"Tôi và Tiêu Chiến là hợp pháp, cô không cần thiết phải giãy giụa, tôi muốn chừa chút mặt mũi cho bác Lý, chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu như vậy, tôi không muốn làm căng mọi chuyện. Lần trước cô đem Tiêu Chiến đi, cậu ấy không xảy ra chuyện gì, vì vậy tôi đã nhịn rồi, không sao cả, nhưng nếu còn lần nữa, tôi chắc chắn sẽ khiến cô hối hận khi quen tôi!"
Vương Nhất Bác chỉ ngồi đó nói chuyện với cô, cô đã bắt đầu run rẩy, cắn răng gật đầu.
"Từ ngày mai cô về nhà mình đi, không cần đến Vương Thị nữa, Ngọc Khiết, cô không tệ, đừng vì tôi mà khiến bản thân phải vất vả, thật sự là không cần thiết.", Vương Nhất Bác lời nói thấm thía, ý tứ sâu xa, nói xong liền bước ra ngoài, bé Chiến cưng của anh còn đang ở nhà đợi anh, nhiều năm như vậy rồi, đã để cậu ấy phải đợi quá lâu.
Tiếng điện thoại vang lên, Vương Nhất Bác bấm tai nghe Bluetooth trên xe, trong điện thoại là giọng nói ngọt ngào mềm nhũn của Tiêu Chiến.
"Anh Nhất Bác... Khi nào anh về vậy ha?", cậu chắc là chưa tỉnh ngủ, giọng mũi còn nặng.
"Anh về giờ đây, sao thế?", Vương Nhất Bác cưng chiều hỏi.
"Em chỉ hỏi thôi... Bây giờ em chuẩn bị làm bánh tart, anh muốn ăn mấy cái nè?", Tiêu Chiến vui vẻ hỏi.
"Sao lại nghĩ ra làm bánh tart vậy? Anh ăn 2 cái là được rồi, bỏ ít đường thôi, em không được ăn quá nhiều.", Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ đến lời bác sĩ dặn.
"Buổi trưa anh Hạo Hiên đến nhà kiểm tra định kỳ cho em, Kế Dương cũng đến nữa, nên em muốn làm chút bánh ngọt mời bọn họ ăn.", phía bên kia đầu dây có thể nghe thấy tiếng Tiêu Chiến đứng dậy mang dép, đi ra ngoài phòng.
"Được, em đừng mệt quá, anh sắp đến nhà rồi, anh làm với em.", Vương Nhất Bác tăng tốc về nhà.
Tiêu Chiến mặc bộ đồ liền quần hinh sư tử con, đi tới đi lui giữa nhà bếp và phòng khách, Vương Nhất Bác bỏ chìa khóa xuống, mỉm cười đi về phía bé con.
"Áo ngủ của em đâu? Không phải nói là của..."
"Ồ... Đồ ngủ của em mới bị dính lòng đỏ, em mượn đồ của anh mặc đỡ một xíu xíu, đừng có nhỏ mọn vậy mà.", Tiêu Chiến nhõng nhẽo chui vào ngực Vương Nhất Bác.
"Mượn cũng được, mà phải có lời.", nói rồi liền cúi đầu, hôn chụt một cái lên bờ môi mỏng của cậu, "Ừ... Vậy thì anh còn chấp nhận được."