"Dù sao cũng buồn chán, đến nói chuyện với mấy người.", Vương Hạo Hiên nhún vai nói.
"Tránh ra, làm phiền bọn tôi."
"Dô, còn bọn tôi nữa chứ, em xem mắt cá chân cho bé Chiến xong sẽ cút..."
"Anh Hạo Hiên...", Tiêu Chiến thấy cậu ta đến, ngọt ngào gọi một tiếng, Vương Nhất Bác không nhịn được liếc Vương Hạo Hiên một cái.
"Có dễ chịu hơn không? Anh xem nào.", Vương Hạo Hiên cảm giác được tâm trạng Vương Nhất Bác không vui, hình như làm phiền bọn họ rồi.
"Không đau lắm, đỡ hơn nhiều rồi nè.", Tiêu Chiến nói, "Anh Hạo Hiên, có bánh trứng chảy, anh ăn mấy cái rồi đi nha?"
"Ai? Còn có đồ ăn ngon nha, cậu chủ Nhất Bác, ăn mấy cái bánh trứng chảy rồi đi, không sao chứ, bé Chiến mời tôi đó.", Vương Hạo Hiên không biết xấu hổ nói.
"Ăn đi, bộ anh quá đáng vậy sao!", Vương Nhất Bác không nhịn được trợn mắt, "bé Chiến, khoan ăn đã, lát nữa còn phải uống thuốc, để ăn sau đi."