Sau khi được Lý Hạo đón, hai người không quay lại công ty, trực tiếp kêu bác sĩ riêng của gia đình đến nhà tổ của nhà họ Vương, hai người đều bị thương, quả thật rất thê thảm.
"Vương Hạo Hiên, giúp anh xem Tiêu Chiến trước đi.", Vương Nhất Bác thấy bác sĩ riêng của gia đình đi vào, lập tức gọi lại.
"Hai người gặp cướp hả, sao lại thành thế này?", Vương Hạo Hiên đặt thùng thuốc xuống, không thể tưởng tượng được nhìn hai người.
"Không phải cướp, là bắt cóc.", Vương Nhất Bác nói qua loa, dìu Tiêu Chiến ngồi xuống sofa.
"Thật hay giả?", Vương Hạo Hiên hoảng kinh.
"Lừa em làm gì?", Vương Nhất Bác đứng dậy, một phát kéo Vương Hạo Hiên qua, "Đừng ngẩn ra đó, lẹ lên đi."
"Anh anh anh, biết rồi mà, bé Chiến có chỗ nào không khỏe không?", Vương Hạo Hiên ngồi xổm xuống, hỏi cậu bạn nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa.
"Tạm ổn ạ, chỉ là lúc nhảy khỏi xe có thể bị trầy rồi...", Tiêu Chiến cũng không biết chỗ nào không khỏe, cả người đau nhức rụng rời, dù sao thì tim không sao là được rồi.
Một lúc sau, Vương Hạo Hiên mới lên tiếng: "Không sao, ngoài chỗ mắt cá chân bị bầm xíu, mấy chỗ khác hơi bị xước, mắt cá lát nữa anh đưa em dầu xoa bóp."
"Cảm ơn ạ.", Tiêu Chiến nhỏ tiếng nói.
"Đi tắm rửa đi.", Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến dậy, "Một mình có được không?"
"Được ạ, anh Nhất Bác anh cũng để anh Hạo Hiên kiểm tra đi.", Tiêu Chiến ngoan ngoãn đi vào trong.
"Bị bắt cóc thật à?", Vương Hạo Hiên tỉ mỉ kiểm tra cho Vương Nhất Bác, "Em tưởng anh nói giỡn."
"Bộ anh buồn cười lắm hả?", Vương Nhất Bác thở dài, "Hôm nay thật sự không nên dẫn Tiêu Chiến theo, em không biết cả anh cũng ngu người luôn."
Vương Hạo Hiên có thể nói là bạn thân trong số bàn bè ít ỏi của Vương Nhất Bác, hai người lớn lên cùng nhau, tình bạn kéo dài cho đến bây giờ, hai người có thể nói là thân đến độ yên tâm giao phía sau lưng mình cho người kia.
"Lúc trước không thấy anh quan tâm em ấy như vậy nha, sao rồi, thật sự thích em ấy rồi hả?", Vương Hạo Hiên buồn cười nhìn anh, sau đó vỗ vỗ cánh tay anh, "Không sao, đều là vết thương nhỏ, chỉ là cả người sẽ đau nhức thời gian dài."
"Hạo Hiên, anh hình như...", Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn ly trà nóng trên bàn trà, "Hơi thích em ấy rồi..."
"Vậy đối xử với em ấy cho thật tốt nè, không phải là chuyện tốt sao?", Vương Hạo Hiên ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, "Chậc chậc, Nhất Bác của chúng ta cuối cùng cũng rung động rồi a, chuyện tốt chuyện tốt."
"Em thấy đó là chuyện tốt sao?", Vương Nhất Bác nhàn nhạt hỏi.
"Ê ê ê, không tốt sao? Em ấy trước giờ đều một lòng với anh a, chỉ có anh, lúc nào cũng lạnh lùng, cậu nhỏ, làm sao phát hiện mình rụng động vậy?", Vương Hạo Hiên nhiều chuyện ôm cổ Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không vùng vẫy, chỉ nhàn nhạt cười, "Thằng ế như em thì hiểu cái gì!"
"Em! Em! Em!", Vương Hạo Hiên trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, "Lần sau đừng kiếm em nha! Đánh chết em cũng không đến chỗ anh nữa, ai da, cái tính nóng nảy của em!"
"Anh Hạo Hiên...sao thế?", Tiêu Chiến tắm xong bước ra, thấy Vương Hạo Hiên hơi kích động, nhìn như muốn đánh một trận với Vương Nhất Bác.
"Không sao, qua đây, anh giúp em bóp thuốc chỗ mắt cá chân.", Vương Hạo Hiên vỗ vỗ Vương Nhất Bác, "Tránh ra, để bé Chiến ngồi, anh mau đi tắm đi, dơ quá đi!"
"Ừ."
Vương Hạo Hiên vô cùng nhẹ nhàng giúp Tiêu Chiến bóp dầu chỗ mắt cá chân, "Đúng rồi, mấy ngày này tốt nhất hạn chế đi lại, mỗi ngày anh sẽ đến xoa thuốc cho em, khỏi nhanh một chút."
"Cảm ơn anh, anh Hạo Hiên, Nhất Bác anh ấy không sao chứ...", Tiêu Chiến mang vớ vào chân, nhẹ nhàng hỏi.
"Không sao, bị thương nhẹ, mấy người bị sao vậy?", Vương Hạo Hiên khoanh tay trước ngực, thắc mắc hỏi.
Tiêu Chiến lắc đầu, thật ra cậu không biết gì cả, tự nhiên bị dính vào chuyện này.
"Đừng làm tổn hao tế bào não của cậu ta, anh còn không chắc chắn, chuyện này phải điều tra đàng hoàng mới được.", Vương Nhất Bác cất đi vẻ nghiêm túc trên thương trường, lúc này có hơi giống chó con.
"Anh tốt hơn là nên cẩn thận.", Vương Hạo Hiên nghiêm chỉnh nói.
"Ừ, ngày mai có đến không, mấy ngày này chúng tôi đều ở đây.", Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, "Không tiễn em nữa, anh đưa Tiêu Chiến đi nghỉ, em cứ tự nhiên nha..."