Minh Phong vẫn không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy người con gái cậu thầm thương trộm nhớ bấy lâu đang đứng trước mắt mình.
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ lớp học chiếu vào, tôn lên vẻ đẹp mong manh nhưng đầy sức sống của cô gái ấy.
Những ký ức về buổi gặp gỡ tình cờ dưới bầu trời thu lại ùa về trong tâm trí cậu, từng chi tiết rõ ràng như mới xảy ra hôm qua.
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, giáo viên yêu cầu mọi người ngồi vào chỗ của mình.
Thiếu nữ được giới thiệu là học sinh mới giống như Minh Phong và anh trai Phong – Minh Diệu.
Nữ sinh tin đứng lên bục giảng, giới thiệu ngắn gọn về bản thân trước sự chú ý của cả lớp:
- "Mình là Vân Nhã Kỳ vừa chuyển đến từ thành phố. Rất mong được làm quen và học tập cùng mọi người."
Giọng nói của Nhã Kỳ nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, cô không hề tỏ ra ngượng ngùng hay lúng túng trước đám đông. Minh Phong yên lặng, mắt không rời khỏi cô.
Trong lòng cậu, niềm vui như muốn bùng nổ, nhưng cậu không bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm không để lộ bất kỳ tia cảm xúc nào.
Sau khi Kỳ Kỳ cất tiếng nói, xung quanh đang im bặt bỗng xôn xao lạ thường. Các bạn nam như điêu đứng vì Kỳ.
Trước đám đông đang láo nhiệt, giáo viên nhẹ nhàng vô tay ổn định và hướng ánh mắt về phía hai anh em Minh Phong.
Hiểu luôn ý cô giáo, Minh Diệu thúc nhẹ vào tay Minh Phong và tiến về phía bục giảng.
- Chào mọi người, mình tên Minh Diệu, đây là em trai sinh đôi của mình Minh Phong. gia đình mình mới chuyển về đây, mong mọi người giúp đỡ chúng mình.
Nụ cười thân thiện của Diệu như chiếm lấy mọi cảm mến của các nữ sinh.
Sau câu nói của Diệu cả đám đông lại thêm 1 lần nữa xôn xả lên:
- Nghe gì không họ là anh em sinh đôi đấy.
- Sao họ không giống nhau gì cả?
- Có phải cứ sinh đôi là phải giống nhau đâu.....
- Đúng vậy, họ mỗi người một vẻ
- Vẻ đẹp riêng
Đám con gái rầm rộ của một gian phòng, thích thú mà nhìn 2 anh em.
Lần nữa Minh Diệu lại thúc vào tay Phong. Đưa ánh mắt và dòng suy tư thoát ra khỏi Kỳ, Phong hờ hững đáp:
- Chào.....
Trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Giờ học đầu tiên trôi qua một cách chậm dãi.
Trong Minh Phong cậu mong ngóng từng phút từng giây để có cơ hội nói chuyện với Nhã Kỳ, nhưng lòng kiêu hãnh và sự ngại ngùng khiến cậu không biết bắt đầu từ đâu.
Kỳ Kỳ nhanh chóng hòa nhập với mọi người trong lớp, trò chuyện vui vẻ và không tỏ ra ngại ngùng.
Đến giờ thể dục, cả lớp cùng nhau ra sân trường. Tiết thể dục hôm nay là chạy bền.
Cậu không thể thôi không nghĩ đến Nhã Kỳ., không thể ngăn bản thân mình chú ý đến cô.
Nhã Kỳ bước vào sân với vẻ tự tin thường thấy. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô. Dưới ánh nắng chiều, cô trông thật rạng rỡ và nổi bật.
- Cậu chạy được không
Lại là Linh, Diệu Linh có lẽ cô ấy đã quên đi cảm giác sợ hãi vừa rồi và lấy lại cái tôi của mình. Cùng giọng nói và khuôn mặt đầy thách thức hướng vào Kỳ.
Vốn đã có khuôn mặt đầy vẻ gợi đòn, cô nàng ngay từ đầu khi gặp Kỳ đã không mấy có thiện cảm, thêm cả giọng nói nghe đúng chất vênh váo ở lớp Linh chả mấy được lòng mọi người.
Phong thấy mọi truyện, cậu định đến ngăn cản bỗng Kỳ cất lời.
- Cậu gọi mình hả?
Linh Đáp lại bằng ánh mắt đồng ý
- À, tại mình nhớ là mình có nói tên của mình trước cả lớp rồi, chắc cậu quên mất rồi......