Trên trời cao vạn thước, Huyền Long đang bay nhanh như tên bắn trên những tầng mây, mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, tốc độ cũng vì thế mà bấc giác chậm lại. Huyền Long quay đầu nhìn thì thấy một con rối màu tráng bạc cực kỳ mỹ lệ đang bay về phía y chửi bới xối xả.
“Ngươi nói xem con rồng ngốc như ngươi, không có tầm nhìn thì cũng thôi đi, ngay cả lời nói cũng không nghe lọt tai nữa là. Bay nhanh như vậy làm gì, muốn mau đi đầu thai sao!”
Huyền Long theo tiềm thức dừng lại, hóa thành hình người dừng lại trên mây đợi ông ấy, trong chớp mắt, con rồng màu trắng bạc ấy đã đứng trước mặt y, xoay người một cái đã hóa thành ông lão.
“Tiền bối.”
Huyền Long vừa mở miệng nói, ông lão liền ném một thứ gì đó vào người y. Huyền Long giơ tay lên cầm lấy, chỉ nghe ông ấy nói.
“Cầm chắc đó.”
“Đây là thuốc thánh có thể khiến thai nhi ổn định, rất là quý hiếm, nếu như thấy bụng không ổn thì uống hai viên.”
“Đa tạ tiền bối…” Huyền Long nhìn vào cái lọ sứ nho nhỏ trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt vài cái.
Ông lão mở tay phải ra, trong lòng bàn tay hiện lên hai miếng bánh nướng được bọc bằng giấy bò, lập tức nhét vào tay Huyền Long: “Còn có cái này, cầm lấy đi đường ăn.”
Huyền Long cầm lấy, hiếm khi có sinh linh nào sẵn lòng đối xử tốt với y, thế nên y nhất thời không biết nói gì: “…Ta rất nhanh sẽ đến rồi.”
Ông lão ngắt lời y: “Bớt phí lời, bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn đi, ngươi không đói thì sinh linh trong bụng ngươi cũng biết đói chứ.”
“Nhớ kỹ đó, cơ thể ngươi bây giờ không giống như trước nữa, nhất định phải…” Ông lão bô lô ba la dặn dò tận tình hết những việc cần chú ý cho Huyền Long nghe một lần nữa rồi mới yên tâm nói: “Nhớ rõ rồi chứ?”
“Ừm.” Huyền Long gật đầu.
“Được rồi, đi đi, đi đi.” Ông lão không kiên nhẫn mà xua tay.
“Đa tạ tiền bối, ta…” Huyền Long đứng yên bất động.
Ông lão thấy y lại cảm ơn, không còn biết nói gì hơn: “Tính cách của ngươi ít nói như vậy, loài người đó rốt cuộc nhìn trúng ngươi ở điểm nào chứ? Chuyện thế gian này ngươi nên cơ trí một chút, đừng lúc nào cũng ngu ngốc như vậy, ai nói gì cũng tin.”
“Ừm.”
Vẻ mặt của Huyền Long không hề có chút biểu cảm nào, thẳm sâu trong trái tim y hiện lên một cảm giác ấm áp lạ thường khiến cho bàn tay cầm lấy miếng bánh nướng ấy dần nóng lên.
“Ngươi không đi, ta đi.” Ông lão quay người đi được vài bước liền hóa thành một con rồng trắng bạc rồi bay đi mất, rất nhanh đã trở thành một chấm nhỏ màu bạc ở tít xa xa, âm thanh cũng nhỏ dần. “Làm khổ lão phu chết đi được, lão phu vì con rồng ngốc này mà phí tâm cái gì chứ, nhất định là tối hôm qua ăn quá no rồi nên nhịn không được…”
Mãi đến khi hình bóng của con rồng bạc ấy mất hút khỏi tầm mắt, Huyền Long mới cúi đầu nhìn miếng bánh nướng trong tay mình. Một lúc lâu sau mới mở miếng giấy bò ra, đưa lên miệng cắn một cái. Bánh cá nướng không mặn không nhạt vừa xốp lại vừa giòn thật sự là một món ăn rất ngon.
Không biết Long tộc từ khi nào đã bắt đầu chế biến thức ăn giống như loài người rồi.
Y đã lâu không trở về, đối với ranh giới của Long tộc vốn đã có một cảm giác cực kỳ xa lạ. Nơi đó không có chỗ nào dành cho y, y phải quay về bên cạnh Yến Diên.
Có A Diên bên cạnh, thì nơi đó chính là nhà của y.
……
Bên ngoài điện Loan Phượng, vẻ mặt của Yến Diên lạnh lẽo đi tới đi lui. Không lâu sau, một tiểu thái giám từ bên ngoài chạy vào một cách vội vã rồi đến trước mặt Yến Diên hành lễ.
“Tìm thấy chưa?” Yến Diên hỏi một cách cấp bách.
Tiểu Đức Tử trong lòng muốn khóc nhưng lại không dám rơi nước mắt, đứng thẳng người nhưng không dám ngẩng đầu, nói: “Bẩm hoàng thượng, vẫn chưa…”
“Tiếp tục tìm, nếu như trước ngày mai mà tìm không ra thì ngươi không cần cái đầu của mình nữa.” Ánh mắt của Yến Diên cực kỳ lạnh nhạt, hắn vung tay áo rồi quay người đi vào trong điện.
Tiểu Đức Tử sợ hãi đến mức gương mặt tái nhợt, ngồi bệch xuống đất mà run cầm cập.
Trần Nham nhìn theo bóng dáng của Yến Diên, rồi nhẹ nhàng bước đến đỡ Tiểu Đức Tử đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì, một người đang sống sờ sờ như thế sao đột nhiên lại biến mất cơ chứ?”
“Nô tài cũng không biết, sáng sớm hôm đó, nô tài đến nhà xí sau hậu viện để đi đại tiện một chút thì lúc trở lại, Hàn công tử đã không thấy đâu rồi… Khi mở cửa phòng ra, nô tài vào xem thử thì thấy dưới đất chảy rất nhiều máu, trên giường cũng toàn là máu…” Giọng nói của Tiểu Đức Tử nghẹn ngào sắp khóc, đôi mắt đỏ lên.
“Sư phụ, người nói xem Hàn công tử…có khi nào…có khi nào…”
“Không đâu.” Trần Nham an ủi nói.
“Hoàng cung tuy lớn, nhưng so với bên ngoài cung cũng chỉ là một tấc đất, người chết rồi nhất định sẽ có thể tìm thấy thi thể, còn nếu như tìm không thấy, thì nhất định là vẫn còn sống.”
“Nhưng tiểu kiến trúc Viêm Băng ấy ở sau núi, nơi đó cả nửa bóng người cũng không có, Hàn công tử có thể đi đâu được cơ chứ… Bên ngoài đình viện đều là những vách núi cao và dốc, có khi nào Hàn công tử muốn tự mình xuống núi, sau đó trượt chân ngã xuống vách núi rồi…?” Ánh mắt của Tiểu Đức Tử trở nên tuyệt vọng.
Ngày hôm đó Yến Diên ngồi trên xe ngựa, mang theo tùy tung trong cung xuống núi, chỉ để lại Tiểu Đức Tử bên ngoài canh gác, y chẳng qua là chỉ mới rời đi một chút, lúc quay trở về lại thấy đình viện trống không rồi.
Người bình thường nếu như chảy nhiều máu như vậy thì chắc chắn sẽ không sống nổi, Tiểu Đức Tử vốn không dám nói ra sự thật này, chỉ nói với Yến Diên rằng Hàn công tử không thấy đâu nữa, nếu không thì y sợ rằng sẽ bị phán tội thất trách mà bị ban cho cái chết.
“Giờ đây hoàng hậu nương nương đã tỉnh rồi, thiết nghĩ hoàng thượng qua một thời gian sẽ quên đi Hàn công tử, đến lúc đó sư phụ sẽ nói giúp con vài câu, sẽ không bị phán tội chết đâu.” Trần Nham vỗ lưng Tiểu Đức Tử, thở dài nói. “Con tiếp tục đi tìm đi.”
Tiểu Đức Tử nghe lời Trần Nham, cúi đầu thất vọng đi tiếp.
Trong điện.
Ninh Chi Ngọc gắng gượng ngồi dậy trên giường, Yến Diên thấy thế liền vội vã chạy đến đỡ lấy y, giọng nói cực kỳ căng thẳng: “Hôm nay sao nhanh như vậy đã tỉnh dậy rồi? Không ngủ nữa sao?”
Ninh Chi Ngọc lắc đầu mỉm cười, tuy rằng đã tỉnh, nhưng trên mặt cũng không có thần sắc lắm, đến lời nói cũng cực kỳ yếu ớt, khiến cho người khác đau lòng: “Ta thấp thoáng nghe được A Diên đang răn dạy nô tài, sao dạo gần đây lại nóng nảy như vậy?”
Vẻ mặt của Yến Diên cũng không mấy bất ngờ: “Còn không phải do bọn chúng quá ngu ngốc hay sao, thuốc cho ngươi uống đã dùng hết rồi, trẫm bắt bọn chúng đi tìm, nhưng đã tìm mấy ngày rồi mà vẫn không tìm được.”
“Không vội, ta cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, A Diên không cần phải vì ta mà lo…” Ninh Chi Ngọc cười như gió xuân, lời vẫn còn chưa nói hết thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, y đưa tay che miệng ho sặc sụa, còn ho ra cả máu nữa.
Sắc mặt của Yến Diên lập tức thay đổi, hàng chân mày ấy nhíu chặt lại, cầm lấy tay của y mở ra xem, hốc mắt dần dần đỏ lên: “Đều trách trẫm vô dụng, thân là vua một nước mà đến cả người mình yêu nhất cũng không cứu được.”
Ninh Chi Ngọc vươn tay trái của mình vuốt ve đôi má của Yến Diên: “Là ta vô dụng, từ nhỏ đã yếu đuối nhiều bệnh, nếu như không phải A Diên đối xử với ta tốt như vậy, e là sẽ không sống nổi đến bây giờ.”
“Đừng vì ta mà đau buồn, nếu như người đau buồn, ta cũng sẽ cảm thấy buồn đó…”
Yến Diên không hề nói thêm bất cứ lời nào, nắm lấy bàn tay phải của Ninh Chi Ngọc, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay, lau đi vệt máu trong lòng bàn tay y: “Trẫm làm sao không đau buồn được chứ, nỗi đau mà thể xác ngươi phải chịu đựng, khiến cho trái tim trẫm cũng rất đau.”
“Trẫm nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
Ninh Chi Ngọc nhìn mi mục xinh đẹp của Yến Diên, khóe môi cong cong, nói: “Ừm.”
Cơ thể của Ninh Chi Ngọc vẫn còn rất yếu, mỗi ngày tỉnh lại đều không quá vài canh giờ, chỉ nói cùng Yến Diên được mấy câu đã mệt rồi. Yến Diên ngồi bên giường nắm lấy tay y, đợi Ninh Chi Ngọc chìm sâu vào giấc ngủ, mới đứng mà rời đi.
Hắn muốn đích thân đưa người đi tìm Huyền Long.
Huyền Long vậy mà chưa nhận được sự đồng ý của hắn đã rời đi rồi, Yến Diên vừa sốt ruột lại vừa tức giận.
Yến Diên bước ra khỏi cửa với một vẻ mặt đầy u sầu, chỉ nhìn thấy Tiểu Đức Tử mím môi ủ rủ cách đó không lâu vội vã chạy về phía hắn: “Hoàng thượng, Hàn công tử quay lại rồi…”
Yến Diên mừng rỡ hẳn lên: “Ngươi nói cái gì?”
Tiểu Đức Tự vội vội vàng vàng quỳ xuống hành lễ, kiềm chế niềm vui nói: “Bẩm hoàng thượng, Hàn công tử trở về rồi, đang ở cung Càn Khôn.”
Không những về rồi, còn không thương không tích mà quay về, đầu của y không cần phải chuyển nhà rồi!
“Từ đâu trở về? Lúc trở về có nói gì không?” Ánh mắt của Yến Diên buồn bã không rõ.
Tiểu Đức Tử: “Vừa nãy nô tài về cung Càn Khôn một chuyến thì đột nhiên thấy Hàn công tử từ căn phòng bên cạnh chính điện bước ra, vẫn đội nón che vải đen như lúc đi đến tiểu kiến trúc Viêm Băng ngày hôm đó, hỏi nô tài hoàng thượng đang ở đâu.”
“Hoàng thượng người mau đi xem đi.”
Yến Diên: “Hỏi trẫm đang ở đâu sao? Ngoài điều đó ra không còn nói gì khác sao?”
Tiểu Đức Tử: “Không có.”
“Về cung Càn Khôn.” Yến Diên cảm thấy yên tâm rồi, chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Đức Tử một cái rồi đi mất, để cho Trần Nham đi theo phía sau.
Như vậy xem ra Huyền Long không bởi vì phát hiện ra sự tồn tại của Ninh Chi Ngọc mà rời đi, mà là bởi vì một nguyên nhân khác.
Nhưng là bởi nguyên nhân gì?
Bất luận là như thế nào đi nữa, y đột nhiên rời đi mà không một lời từ biệt, khiến hắn thật sự tức giận.
Tại cung Càn Khôn, Huyền Long ngồi bên cạnh bàn đợi một lúc lâu vẫn không thấy Yến Diên đến, thế nên mới vô thức thả hồn ra bên ngoài khung cửa sổ.
Khi chưa trở lại đây, y chỉ muốn sớm quay lại để nói với Yến Diên chuyện y mang thai. Nhưng sau khi quay lại rồi, y lại bắt đầu do dự, không biết nên nói với Yến Diên như thế nào.
Con nối dõi của con người và rồng, sau khi ra đời sẽ là người hay là rồng? Sẽ dị tật hay là nửa người nửa rồng…? Yến Diên nếu như biết rồi, thật sự có thể chấp nhận sao?
Dù sao đến bản thân y cũng cảm thấy rất hiếm lạ.
Vào lúc y không tập trung như vậy, đột nhiên có một người dùng lực thật mạnh đẩy cửa ra, Yến Diên bước vào với vẻ mặt không hề có chút cảm xúc nào, trước đây hắn chưa từng bày ra ánh mắt lạnh lùng đến như vậy.
“Hai hôm nay ngươi đi đâu rồi? Tại sao không nói với ta một tiếng hẵng đi, ngươi xem ta là gì chứ?!”