【 "Lục Ẩm Băng nói dối bị bệnh, bỏ giới giải trí để kết hôn, Hạ Dĩ Đồng quá đau lòng nên đi tìm niềm vui mới", gần đây có thể nói Hạ Dĩ Đồng đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhiều năm ẩn nhẫn mới một lần thổ lộ, cư dân mạng khắp nơi còn chưa kịp cảm động, thì Lục Ẩm Băng lộ tin bí mật kết hôn ở nước ngoài, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Ngay ngày hôm sau, những bức ảnh và video về cuộc hẹn hò của Hạ Dĩ Đồng và nữ ca sĩ @Tênngườibạnthứtư đã bị @VuBátBì phơi bày ra ánh sáng, phải chăng vì quá tức giận hay quá đau lòng nên mới đi tìm niềm vui mới? [Ảnh chụp Hạ Dĩ Đồng đi ăn với người bạn thứ tư] [video Hạ Dĩ Đồng và người bạn thứ tư nắm tay nhau]】
【Đồng tiền bằng bạo không phải phong cách Tây: Hahahahahahahahahaha không biết tại sao tôi thấy rất nực cười hahaha nghỉ chút đã】
【Rượu trắng Ma Hầu ở núi Lăng Lăng: Dọa tôi muốn quăng hết dưa đi, phim cẩu huyết hằng năm, Hạ Dĩ Đồng không cần phim, bản thân cuộc sống Hạ Dĩ Đồng còn đặc sắc hơn trong phim ảnh】
【Đồng thụ mùa Hạ: Người bạn thứ tư kia là người bạn lâu năm của tôi phải không? [cười] cái loại tình tiết mù quáng gì vậy trời, còn chưa xác thực được bài hát có phải viết cho Lục Ẩm Băng hay không, mấy tài khoản marketing này thèm nổi tiếng đến phát điên rồi à?!】
【Hồ nhào cái gì mà hồ nháo: Cái quái gì vậy? Ôm tên của người bạn thứ tư đi, không hẹn không hẹn, idol nhà tôi chỉ một lòng ca hát, xưa nay không vướng bụi trần #Phong cách tên của người bạn thứ tư# #Tên của người bạn thứ tư Đại ngôn toàn cầu của Channel# #Tên của người bạn thứ tư XX Concert lưu động#】
【Mùa đông trong băng: Hỏi: Cô ấy yêu anh ta, cô ấy yêu cô ấy, cô ấy không yêu cô ấy, ở bên cạnh cô ấy. "Cô ấy" trong câu này lần lượt là ai】
【Băng hình xoắn ốc o_O: Cô ấy đầu tiên là Lục Ẩm Băng, thứ hai và thứ ba lần lượt là Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng, thứ tư thứ năm là Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng, cuối cùng là tên người bạn thứ tư, trọng tài hãy ban thưởng cho đóa hoa hồng nào ahahaha】
Lục Ẩm Băng thoát giao diện Weibo, ngồi trên sofa, chậm rãi uống ly nước, cô không hề tức giận, cô biết người bạn thứ tư này, trước kia có gặp lúc đi đón Hạ Dĩ Đồng, tóc ngắn màu đỏ, trong video tóc vẫn ngắn nhưng đã đổi sang màu khác, ngũ quan có thể gọi là rõ nét, mặt có hơi vuông, là gầy đi hay mập lên? Không biết, không để ý. Cơ mà trước kia, có thể nói là cô và người bạn thứ tư kia có duyên phận đi, từng gặp nhau tại show thời trang ở nước ngoài, sau này Hạ Dĩ Đồng cũng nhắc tới người bạn đó. Hai người bọn họ quen nhau đã lâu, Hạ Dĩ Đồng từng giúp nàng ta một chuyện nhỏ trong hậu trường của một sự kiện, tính đến nay cũng đã được bảy tám năm.
Hừ, thời gian họ quen nhau còn lâu hơn cả quen mình rất nhiều.
Ra ngoài ăn thì ăn thôi, mắc mớ gì còn nắm tay nhau nữa, còn cười đùa dịu dàng như vậy, ngày nào cũng kêu ca trên Wechat là nhớ mình thế này nhớ mình thế kia, ngoảnh mặt một cái đã cười nói vui vẻ với người khác. Không tức giận, không hề tức giận, mình lớn tuổi hơn, phải rộng lượng hơn.
Lục Ẩm Băng đỡ mặt, mở Wechat.
Giải trí Hằng Tuần Nghê Tư Định: 【[Link Weibo]】
Giải trí Hằng Tuần Nghê Tư Định: 【[Chuột chũi thét chói tai.gif】
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, Hạ Dĩ Đồng nhìn danh sách thông báo, nhếch miệng, "Tiết mama, Lục lão sư nhắn tin cho em này, tối nay em sẽ nói chuyện với chị sau."
Tiết Dao cúp điện thoại.
Hạ Dĩ Đồng: 【[Chuột chũi thét chói tai.gif】
Lục Ẩm Băng: 【Cô nói cô có bạn gái rồi mà? Sao còn xuất hiện cái này nữa?】
Hạ Dĩ Đồng: 【E hèm hèm.】
Lục Ẩm Băng bật dậy khỏi sofa, em còn dám "E hèm hèm" với chị? Đáng lẽ phải giải thích ngay chứ? Phải nói là trong lòng em chỉ có chị không có cậu ấy! Không có bất kể người thứ ba!
Muốn ra nước ngoài gặp Lục Ẩm Băng, ý nghĩ đó như tia lửa, lập tức đốt cháy cả thảo nguyên trong lòng Hạ Dĩ Đồng, xem xét vấn đề dưới góc độ khác, đương nhiên cô không thể có thái độ "hợp tác diễn xuất" với tài khoản phụ của Lục Ẩm Băng được, Hạ Dĩ Đồng không giải thích gì nhiều, cứ thế gọi điện thoại cho Lương Thư Yểu.
"Alo?" Giọng Lương Thư Yểu rất bình thường, nghe như thể cô ấy không làm gì cả, Hạ Dĩ Đồng thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn đánh gãy khắc xuân của đối phương bởi một cuộc điện thoại của mình.
"Em có chuyện muốn nói chuyện với chị."
"Ừ, chờ chút." Đầu dây bên Lương Thư Yểu yên tĩnh một lúc, bên tai vang lên tiếng bước chân, khoảng nửa phút sau, cô ấy tiếp tục, "Được rồi, nói đi."
Quan hệ giữa Hạ Dĩ Đồng và Lương Thư Yểu bắt đầu xung quanh Lục Ẩm Băng, ban đầu là tình địch, bây giờ có thể thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, khá kịch tính. Đôi khi hai người lại ôn lại hành trình bao năm qua của mình bên cạnh việc trò chuyện về Lục Ẩm Băng, họ đã yêu thầm bao nhiêu năm nên thực sự có thể đồng cảm với nhau.
Sau khi nghe kế hoạch của Hạ Dĩ Đồng, Lương Thư Yểu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Một tháng trước chị có ở cùng với em họ, giới thiệu một chút, em đừng có nghĩ lung tung, không phải chỉ có một mình, cả chị và bạn gái của chị ở cùng với Lục Ẩm Băng, hai người kia toàn hùa nhau bắt nạt chị. Trong một tháng đó, có khoảng ba lần em ấy phát bệnh, có thể nói là chuyển biến tốt hơn so với hồi còn ở nhà. Chị và mẹ em ấy có liên lạc với nhau, bà ấy nói một tháng gần đây em ấy không phát bệnh lần nào, vấn đề chủ yếu bây giờ là về não bộ thôi, việc trị liệu không phải một sớm một chiều, chị nghĩ đây là lý do mà em ấy tạm thời chưa muốn về nước."
Lương Thư Yểu: "Nếu mà nói về việc về nhà lại sinh tâm lý nhút nhát, có lẽ có bao gồm nguyên nhân này, dù sao thong dong ở nước ngoài, cuộc sống không có áp lực, đầu óc em ấy lúc nào cũng như dây cung kéo căng suốt bao năm, bây giờ được thả lỏng một lúc. Nếu em thật sự muốn đi, nên chào hỏi trước, để chị gửi số điện thoại của mẹ em ấy cho em."
"Được rồi, cảm ơn chị."
" . . ."
"Cỏ trong sân sắp bị con cắt trọc tới nơi rồi, mau dừng tay lại cho ta!"
Liễu Hân Mẫn giành lại cái kéo trong tay Lục Ẩm Băng, "Cái con bé này bị làm sao vậy hả? Trước thì thái nhỏ thức ăn của ta thành sợi, giờ lại cắt trụi đám cỏ mà ta cẩn thận chăm sóc bấy lâu, một ngày vui vẻ một ngày ỉu xìu, có mười thảm cỏ cũng không đủ cho con cắt đâu."
Lục Ẩm Băng nhe răng với Liễu Hân Mẫn, bực bội ra mặt.
Liễu Hân Mẫn: "Làm sao? Tính cắn cả mẹ con luôn à?"
Lục Ẩm Băng nào dám cắn bà, thờ dài, từ bãi cỏ quay lại bàn, ngồi nhìn trời, hừ nhẹ: "Nhớ những ngày còn thơ bé, cậu thích nói còn tớ thích cười, gió thổi lao xao chim hót líu lo, chúng ta vô thức thiếp đi, trong mộng cánh hoa rơi biết bao nhiêu."
Hát xong rồi lại thẫn thờ, lại thở dài.
Liễu Hân Mẫn ấn vai cô, ngồi xuống bên cạnh: "Nhớ người yêu rồi?"
Lục Ẩm Băng: "Không biết nữa, suy nghĩ rất nhiều, có chút hoài niệm cuộc sống trước kia."
"Cuộc sống nào?"
"Tranh thủ lúc rảnh rỗi, tụ tập với đám bạn, nán lại với người yêu, đấu trí với cẩu tử?" Lục Ẩm Băng mỉm cười, dịu dàng nhìn bầu trời xa xa: "Không biết nữa."
"Muốn quay về?"
"Không biết."
"Không muốn về?"
"Không biết." Lục Ẩm Băng chỉ có một câu trả lời, cô ở nước ngoài nửa năm, nửa năm này dường như hoàn toàn tách biệt với cuộc sống của ba mươi năm trước, cô cố gắng thả lỏng hết mức có thể, như thể cô ấy đang chạy nhảy điên cuồng trong lãnh thổ của một người và tận hưởng nó, sau loại tự do này, kéo theo sự trống rỗng và mất mát. Mọi thứ cô quen thuộc đều không có ở đây, đặc biệt là Hạ Dĩ Đồng, người đang cách cô rất xa, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần.
Một năm nay chắc chắn là một năm có bước nhảy vọt đối với Hạ Dĩ Đồng, cô đã dẫn đến cơn sốt xem phim truyền hình toàn quốc, có danh tiếng tốt nhất và được yêu thích cao nhất trong những năm gần đây. Cô đã giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đầu tiên trong đời và vai chính trong 《Mẹ nuôi》lọt vào danh sách rút gọn, cô sẽ chính thức xuất hiện tại Liên hoan phim Cannes năm nay. Tháng 5 năm nay, cô sẽ bước đi trên thảm đỏ Cannes với tư cách là diễn viên chính cùng với đạo diễn. Đáng tiếc là cô đã bị loại, không được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, tuy nhiên việc bộ phim lọt vào danh sách rút gọn đã bỏ xa rất nhiều nữ diễn viên trẻ trong nước...
Bạn không bao giờ biết bước tiếp theo cô ấy sẽ mang đến bao nhiêu điều bất ngờ cho giới điện ảnh và khán giả, Lục Ẩm Băng cũng kinh hỉ, nhưng khác với mọi người, cô không chỉ ngạc nhiên mà còn cảm động và tự hào, cô muốn nói cho cả thế giới biết rằng, người yêu của mình xuất sắc tới nhường nào.
Nhưng cô không thể tận mắt chứng kiến những thứ này, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của Lục Ẩm Băng.
Cô không muốn bỏ lỡ nữa, càng không thể bỏ lỡ thêm nữa.
Nhưng cô có thật sự muốn trở về?
"Mẹ nói con có muốn quay về không?" Lục Ẩm Băng nhắm mắt, hờ hững đặt câu hỏi.
Liễu Hân Mẫn: "Ba ngày nay, con hỏi ta câu này sáu lần rồi."
"Thật sao?" Lục Ẩm Băng không nhận ra, hóa ra cô đã từng hỏi rất nhiều rồi.
"Đã năm ngày con quên không tưới chậu hoa trong phòng khách, điều này cho thấy tâm trí con đã không còn ở đây nữa. Mỗi lần ta hỏi con, lý do để con quay về, con đều nói là Hạ Dĩ Đồng, lý do con không muốn quay về, con nói không muốn đối mặt với cảnh trong nước. Vấn đề rất dễ giải quyết."
Hai mắt Lục Ẩm Băng phát sáng: "Giải quyết như nào?"
Liễu Hân Mẫn cốc đầu cô: "Vậy nên ta mới nói não con là não heo."
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Nói thì nói thôi, sao còn tranh thủ chế giễu cô nữa?!
Liễu Hân Mẫn: "Con không muốn quay về, nhưng con muốn gặp con bé, vậy gọi con bé tới là được còn gì? Cái đồ óc heo này. Nếu con muốn con bé tới thì bây giờ gọi, nói không chừng một giây sau là con bé có mặt ngay."
Lục Ẩm Băng: "Mẹ nghĩ em ấy là Tôn Ngộ Không mà, một cú lộn nhào có thể vượt qua vạn dặm, mà từ thủ đô tới đây cũng cách mấy vạn dặm, em ấy cần lộn mấy vòng đấy."
"Lắm điều vừa thôi, ngày nào cũng há mồm ra là bật ta tanh tách, con muốn chọc ta tức chết hay gì?" Liễu Hân Mẫn gõ mấy cái lên trán cô, Lục Ẩm Băng không kịp né tránh.
Chắc chắn mẹ cô đang trong thời kỳ mãn kinh, hoặc là bà kìm nén vì không thể gặp ba cô ở nước ngoài nên trút hết giận dữ lên cô, may mắn thay, tính tình cô tốt, không hề phản kháng.
Liễu Hân Mẫn lườm cô, Lục Ẩm Băng rút điện thoại ra: "Bây giờ con gọi cho em ấy kêu em ấy tới nhé?"
Liễu Hân Mẫn: "Con coi người ta là chó à, còn kêu người ta tới, phải hỏi người ta bây giờ có rảnh không, có tiện tới gặp con hay không."
"Mẹ, mẹ thay đổi rồi, trước kia mẹ đều bênh con mà." Tâm tình Lục Ẩm Băng phức tạp chậc lưỡi một cái.
Liễu Hân Mẫn nói nhỏ: "Lòng người cũng bằng xương bằng thịt, con tới đây dưỡng bệnh nhưng chưa từng gọi một cuộc điện thoại về nhà. Đổi lại nếu là ba con đi dưỡng bệnh, ông ta mà dám như thế thì chắc chắn ta sẽ lao tới xé xác ông ta ra, con có tin không? Chưa kể đó là người yêu của con, tùy con xoa tròn bóp méo như nào, đừng có chiếm được tiện nghi mà bày đặt khoe mẽ."
Lục Ẩm Băng bị nói cho chua xót, cô không đôi co thêm với bà, cứ vậy gọi cho Hạ Dĩ Đồng.
- Số máy quý khách đang gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...
Lục Ẩm Băng giơ điện thoại ra trước mắt: "Hả?"
Một chiếc điện thoại khác vang lên, Liễu Hân Mẫn rút điện thoại ra khỏi túi, vui vẻ nhìn màn hình phát sáng, vừa hay, dãy số hiển thị trên đó chính là dãy số mà Lục Ẩm Băng vừa gọi đi.