Ảnh Đế Ngày Ngày Đều Muốn Nâng Đỡ Tình Địch

Chương 9: Vai diễn bỏ trống



Diễn viên đóng vai nữ chính trong [Ác Ý] là ảnh hậu nổi danh An Thiến Trưng, nữ nghệ sĩ do một tay Trình Hải Kính đào tạo. Khi An Thiến Trưng còn đang là sinh viên ở Học viện Điện ảnh, đã được Trịnh Hải Kính nhìn trúng cho vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh [Vong nhân] của ông, mặc kệ mọi lời nghị luận mà chọn cô.

[Vong nhân] là một tác phẩm theo chủ nghĩa hiện đại giả tưởng của Trịnh Hải Kính, dùng phương thức khôi hài đen tối mà khắc họa một xã hội đầy châm biếm và trào phúng, được coi như là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của Trịnh Hải Kính.

An Thiến Trưng dựa vào diễn xuất tinh xảo của cô trong [Vong nhân] mà thu về cúp ảnh hậu đầu tiên trong đời. Từ đó về sau sự nghiệp diễn xuất xuôi chèo mát mái, cho đến bây giờ đã trở thành nữ diễn viên đạt được nhiều cúp ảnh hậu nhất cả nước.

Khi Diệp Cố đến nơi, An Thiến Trưng đã đứng ở bên cạnh Trịnh Hải Kính trò chuyện vui vẻ, hai người đã hợp tác qua vài lần, nói chuyện khá là quen thuộc.

Đây là lần đầu Diệp Cố và An Thiến Trưng hợp tác. Bình thường số lần hai người cùng nhau xuất hiện không nhiều, phần lớn chỉ là gặp thoáng qua trong các buổi yến tiệc, miễn cưỡng có thể nói là quen biết sơ sơ.

An ảnh hậu danh tiếng chói lọi cũng không bày đặt làm giá, đạo diễn Trịnh Hải Kính quay lưng lại không thấy được Diệp Cố đi đến, An Thiến Trưng liền lên tiếng chào hỏi cậu để nhắc nhở, tiện thể kéo Diệp Cố vào chủ đề tán gẫu.

Ba vị chủ chốt của đoàn phim kiên trì nói lời sáo rỗng với nhau một hồi, sau đó liền tách ra việc ai nấy lo.

Hiện tại còn cách lúc chính thức khai máy vài ngày, nhưng những người chủ chốt cơ bản đã đến, Trịnh Hải Kính dẫn bọn họ đi tham quan xung quanh địa điểm ghi hình, vừa nghiên cứu cảnh quay đồng thời cũng để tìm kiếm cảm giác. Ở đằng sau danh sách còn có vài diễn viên diễn vai phụ, dự định mấy tháng sau mới đến.

Lúc Diệp Cố ở trong phòng nghỉ đọc kịch bản, phó đạo diễn Lý Lâm đột nhiên tìm tới cửa.

Phó đạo diễn tuy chỉ khác đạo diễn một chữ, nhưng địa vị khác nhau một trời một vực, có người đến cuối đời đều không thoát nổi một chữ "Phó" này. Một đoàn làm phim thông thường đều có vài phó đạo diễn, Lý Lâm trong đoàn phim [Ác Ý] chủ yếu phụ trách khâu tuyển chọn diễn viên. Trịnh Hải Kinh dù sao cũng bận rộn nhiều việc, ngoại trừ những vai diễn chủ chốt cần ông đích thân chọn lựa ra thì những vai diễn nhỏ khác đều do Lý Lâm tự mình làm chủ.

Ý đồ của Lý Lâm thật ra cũng rất đơn giản, nhân vật phối diễn với vai nam chính trong [Ác Ý] đến giờ vẫn chưa quyết định, thế nên ông ta đến hỏi xem Diệp Cố bên này có người thích hợp nào muốn đề cử hay không.

"Tôi đề cử?" Diệp Cố hơi sửng sốt, nghĩ không phải đã sắp khai máy rồi sao, vì sao vẫn còn vai diễn chưa xác định. Thế nhưng câu tiếp theo còn chưa kịp hỏi đã bị chị Bạch kéo tay áo ngăn lại.

Chị Bạch giành trước cậu một bước nói: "Đúng là cũng có vài người thích hợp, có điều không biết hiện tại bọn họ có lịch trình gì không, để tôi liên hệ một chút hỏi thử xem sao."

Lý Lâm cười tít mắt nói: "Không thành vấn đề, ngài cũng biết sắp đến lúc khai máy rồi đó, tôi cũng là bận đến sứt đầu mẻ trán, lại nghĩ đến thầy Diệp nhân mạch* rộng lớn nên mới đến nhờ vả một phen, nếu có thể giúp tôi chút việc nhỏ này thì thật là tốt quá."

(*chỉ vòng bạn bè, người quen biết trong giới.)

Đã nói đến mức này, Diệp Cố cũng nghe ra ẩn ý bên trong.

Loại chuyện này trong giới cũng là nhìn mãi thành quen. Lời Lý Lâm nói rất dễ nghe, ngoài mặt là mời Diệp Cố giới thiệu người thích hợp, trên thực tế chính là biếu vai diễn này cho Diệp Cố tùy ý sắp xếp, nếu Diệp Cố có hậu bối thì có thể cho người đó lộ mặt ở bộ điện ảnh này một lần.

Phối diễn với nam chính không phải là vai diễn quá trọng yếu, không yêu cầu kỹ thuật diễn xuất cao, chỉ cần không phải bình hoa mặt liệt thì diễn viên nào cũng có thể đảm nhận được.

Loại vai diễn này trên màn ảnh không thiếu, tuy rằng đại đa số chỉ là đứng đằng sau nam chính làm nền cho đẹp bối cảnh, nhưng [Ác Ý] là phim do Trịnh Hải Kính đạo diễn, là phim đại chế tác có sự góp mặt của cả ảnh đế ảnh hậu, vậy nên dù chỉ là một vai diễn nhỏ cũng khiến vô số nghệ sĩ ôm tham vọng hướng tới màn ảnh lớn điên cuồng giành giật, dù chỉ được lên hình một chút nhưng khiến khán giả quen mặt cũng rất có lời.

Diệp Cố nếu muốn nâng đỡ người nào, hoặc muốn dẫn dắt ai thì vai diễn này quả thật quả ư thích hợp.

Đầu óc cậu vừa rồi còn chưa nhảy số đến chuyện này, chị Bạch lại rất am hiểu, lập tức giúp cậu ứng phó xong xuôi. Tài nguyên dạng này, dù cho Diệp Cố không định dẫn dắt hậu bối nào thì để lại cho người mới ở công ty cũng là một tài nguyên cực tốt.

Sau này chỉ cần nói mình từng tham gia diễn phim điện ảnh [Ác Ý] của đạo diễn Trịnh Hải Kính, cho dù chỉ là một vai diễn con con cũng có thể giúp cho lý lịch bản thân dày thêm một tầng.

Lý Lâm quả nhiên là cáo già, tặng vai diễn cũng có thể nói thành mời Diệp Cố trợ giúp, Diệp Cố cũng không thể không cho ông ta mặt mũi, thế là thái độ ôn hòa tiễn Lý Lâm cười đến mỏi mồm ra ngoài, quay đầu một cái liền đổi mặt luôn, trầm tư mà nhìn chị Bạch.

"Không nghĩ có ngày tôi cũng trở thành nhân vật có thể cho người khác tài nguyên đấy." Diệp Cố cười khẽ một tiếng, nói đến mới thấy đây cũng là một trong những đặc quyền của diễn viên tuyến đầu. Đạo diễn vì muốn làm diễn viên hài lòng thoải mái, thông thường đều sẽ cho họ xem qua danh sách những diễn viên đóng vai khác một lần, nếu có diễn viên nào mâu thuẫn với họ, chỉ cần không phải nhân vật mấu chốt thì giữa chừng đổi người là chuyện bình thường.

Còn nếu nhìn trúng diễn viên nào, tăng giảm đất diễn cũng không có gì kì lạ, chính bởi vì nguyên do đó, trong giới mới có nhiều quy tắc ngầm và chuyện ôm đùi dựa lưng kim chủ như vậy. Đương nhiên, cũng không phải ảnh đế tuyến đầu nào cũng có lòng tốt dẫn dắt hậu bối, nhiều lúc đều là vì công ty yêu cầu, đa số tài nguyên này kia đều dùng để nâng đỡ người mới trong cùng công ty chủ quản.

Chẳng qua địa vị Diệp Cố đột nhiên từ đối tượng bị bao dưỡng biến thành kim chủ có thể phát tài nguyên cho người ta, khiến cậu nhất thời không phản ứng kịp.

"Bây giờ cậu chính là cây rụng tiền của Hoàn Cầu mà." Chị Bạch tâm tình vui vẻ cười, "Để tôi ngẫm lại xem công ty mình gần đây có người mới nào tư chất tốt chút không, nếu sau này cậu ta vẫn nhớ ơn dẫn dắt của cậu, về sau nhỡ may nổi tiếng thì đối với cậu cũng là một chuyện tốt."

Diệp Cố trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Để vai diễn này cho Mạc Gia Ninh thì thế nào?"

"Mạc Gia Ninh?" Chị Bạch ngạc nhiên nhìn cậu một cái, "Tôi không nghe nhầm chứ? Là cái cậu Mạc Gia Ninh kia sao?"

"Chẳng lẽ trong công ty còn có người thứ hai trùng tên trùng họ?"

Chị Bạch đột nhiên nghiêm mặt: "Vai diễn này cho cậu ta cũng khá hợp, chỉ là... Cậu thật lòng nói cho tôi nghe cậu đang có ý gì đi. Bây giờ hai cậu còn đang ở trong cùng một công ty, gác chuyện Kiều tổng coi trọng ai hơn sang một bên, những người khác nhất định không có hứng xem hai cậu đánh ghen đâu. Cậu muốn chèn ép Mạc Gia Ninh cũng được, bắt cậu ta làm nền cho cậu cũng thế, trước khi làm gì tuyệt đối phải báo cho tôi biết một tiếng."

"Tôi chẳng có ý gì hết." Ánh mắt Diệp Cố khẽ xoay chuyển.

Bên tai truyền đến âm thanh cười lạnh của chị Bạch: "Cậu chưa bao giờ nghĩ, cậu chỉ biết làm rồi mới nói thôi."

Mấy năm nay cô đã ăn đủ trái đắng, cũng không phải lần đầu cô tin tưởng Diệp Cố, sau đó lại phải đi chùi đít cho cậu.

Diệp Cố xẩu hổ cười một tiếng, ấp úng hồi lâu mới nói: "Còn không phải vì... mấy ngày nay tôi ở trong đoàn phim không gặp được Kiều Mặc sao, Mạc Gia Ninh lại ở cùng anh ấy trong một công ty, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp. Ngộ nhỡ hai người đó nhân lúc tôi không có mặt cọ xát ra lửa tình gì đấy, chờ khi tôi trở về không phải muốn điên lên chắc. Kiều Mặc tôi không quản được, đành phải kéo Mạc Gia Ninh qua đây thôi. Cậu ta và tôi cùng ở trong một đoàn làm phim, cho dù Kiều Mặc có thích cậu ta đi nữa cũng không có khả năng tìm cậu ta chim chuột ngay dưới mí mắt tôi được."

Chị Bạch nghe xong một đống lời nhảm nhí của cậu, không biết phải nói gì.

"Huống chi Mạc Gia Ninh dính lấy Kiều Mặc còn không phải vì muốn tài nguyên muốn nổi tiếng à, thay vì để Kiều Mặc nâng đỡ cái dạng như cậu ta, không bằng để tôi làm cho rồi; dù sao tôi bây giờ cũng không phải là không có năng lực này. Tóm lại không thể để cậu ta có cơ hội thông đồng với Kiều Mặc được." Diệp Cố bổ sung, "Tôi còn chẳng bắt cậu ta bán thân, chuyện tốt như vậy cậu ta mơ còn không được."

Lời nói quá nhảm trái lại khiến chị Bạch nhất thời không biết phản bác từ đâu, Kiều Mặc và Mạc Gia Ninh một người là tổng tài một người là nghệ sĩ làm gì dễ đụng mặt nhau như vậy, cho tình địch lượn qua lượn lại dưới mắt mình bộ không thấy ngứa mắt hả, người khác thì dùng tài nguyên nâng đỡ tình nhân cớ gì cậu lại dùng tài nguyên tự đi nâng tình địch...

"Rồi rồi, để tôi đi hỏi xem cậu ta có nhận vai diễn này không." Cuối cùng chị Bạch chỉ đành nói một câu như thế, lại không yên tâm nhắc nhở DIệp Cố, "Nhưng nói trước cho cậu biết, cậu không được gây chuyện với cậu ta ở phim trường đâu đấy. Chỗ này không phải chỗ cho đại minh tinh cậu có thể tùy tiện giỡn chơi, ở đây không ai không phải tai to mặt lớn trong giới, khiến bọn họ, nhất là đạo diễn có ấn tượng xấu với cậu thì cũng không tốt lành gì."

Diệp Cố sờ sờ mũi, ngại ngùng nói, "Biết rồi mà, tôi làm việc vẫn rất có chừng mực, đâu có phách lối đến thế. Hơn nữa tôi đường đường là một ảnh đế, rỗi hơi đi gây sự với một kẻ vô danh tuyến mười tám, truyền ra ngoài thì mất giá chết được, lại còn khi không giúp cậu ta có thêm nhân khí* và độ nhận diện, chuyện lỗ vốn như thế ai mà thèm làm."

(*độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ và người cổ vũ)

Chị Bạch ý vị thâm trường nhìn cậu một cái: "Cậu biết vậy thì tốt."

Tính tình Diệp Cố không tốt là có tiếng trong giới, trên mạng phốt về cậu ở trường quay vô cớ nổi giận, mắc bệnh ngôi sao, bỡn cợt đồng nghiệp có cả tá. Nếu có ngày cậu kiếm chuyện với Mạc Gia Ninh rồi biến thành tin tức đại loại như "Vị ảnh đế họ Diệp nổi tiếng nọ không vừa mắt diễn viên cùng đoàn làm phim ở trường quay", phản ứng đầu tiên của đại chúng đương nhiên sẽ là Diệp Cố lại coi thường đồng nghiệp; có khi còn cho Mạc Gia Ninh tăng thêm duyên người qua đường.

Dù sao thì địa vị của hai người cũng chênh lệch quá lớn, vậy nên mặc kệ là đầu đuôi sự tình ra sao, chỉ cần tên hai người đặt cùng một chỗ thì có lợi nhất định là Mạc Gia Ninh. Kiểu marketing cọ nhiệt như vậy chị Bạch đã thấy nhiều rồi, cũng là thủ đoạn thường dùng trong giới cả.

Chẳng qua bình thường người tàng hình vô danh con con đều không dám đắc tội với đại minh tinh tuyến đầu, đa phần đều phải xin đoàn đội* đối phương đồng ý trước mới dám xào mấy bài tương tác tình cảm này kia, hoặc là kiểu tiền bối cố tình dẫn dắt hậu bối tăng nhiệt độ (độ nổi tiếng, độ hot). Còn với kiểu tin tức chèn ép không hay thế này, Mạc Gia Ninh ló đầu một cái khẳng định sẽ bị fan Diệp Cố giẫm thành "Chó cọ nhiệt bẩn".

(*đội ngũ nhân viên của ngôi sao, phụ trách việc tìm kiếm tài nguyên, đàm phán thương vụ, marketing tác phẩm, hay đơn giản là làm trợ lý đi theo chăm sóc cho họ.)

"Đúng rồi, chuyện hợp đồng cậu đã đề cập với Kiều tổng chưa?"

Diệp Cố nháy mắt giật mình, sắc mặt cứng lại: "Vẫn chưa."

Chị Bạch vỗ vỗ vai cậu: "Chung quy không thể tránh mãi được, thời gian còn lại cũng không nhiều, cậu nên sớm quyết định đi."

"Ừ." Diệp Cố rũ mắt, vẻ mặt không rõ nói, "Tôi sẽ tìm cơ hội nói với anh ấy."

[Ác Ý] quay được một tuần, Diệp Cố cùng những diễn viên khác trong đoàn làm phim cũng đã bắt đầu tìm được cảm giác. Trịnh Hải Kính thoạt nhìn thì hiền lành, khi bắt đầu quay lại cực kỳ nghiêm túc. Ông trái lại rất ít khi mắng người, chỉ là nếu có chỗ hơi không vừa ý một tẹo là lại vẻ mặt thản nhiên kiên trì đòi quay lại. Một cảnh quay diễn mấy chục lần là chuyện cơm bữa, khiến cho áp suất không khí xung quanh vẫn thấp đến đáng sợ.

Ảnh đế ảnh hậu diễn vai chính cũng không may mắn thoát nạn, cảnh quay hôm nay của Diệp Cố bị Trịnh Hải Kính bắt bẻ mãi không cho qua.

Nghiêm khắc cũng có chỗ tốt của nghiêm khắc, Diệp Cố đang cần một đạo diễn có con mắt tinh tường như vậy để chui rèn kỹ năng diễn xuất của cậu. Có đôi khi cậu cảm thấy phần thể hiện của mình đã đạt đến độ hoàn mỹ rồi, Trịnh Hải Kính lại vẫn có thể soi ra được tì vết, hết lần này đến lần khác giúp cậu phát huy diễn xuất đến cực hạn.

Vậy nên đối với việc NG* liên tục, Diệp Cố cũng không than vãn nửa lời.

(*được yêu cầu diễn lại cảnh quay do chưa đạt)

Một cảnh này đại khái quay lại mười mấy lần, Trịnh Hải Kính mới cảm thấy mỹ mãn mà phất tay cho cậu qua.

Kết quả khiến cậu mệt đến đổ mồ hôi đầy đầu, trực tiếp đổ người nằm xuống ghế quý phi* nghỉ ngơi.

May mà những cảnh quay tiếp theo trong hôm nay cũng không cần cậu diễn nữa, giúp cậu có thể nghỉ ngơi lại sức một lát.

Khi chị Bạch đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là bộ dạng cậu chẳng thèm chú trọng hình tượng nằm ườn trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, chị không khỏi nhíu nhíu mày, thấp giọng dặn trợ lí đi mua nước.

"Vai diễn kia, Mạc Gia Ninh không nhận."

Diệp Cố mở bừng mắt, khó tin nói: "Làm sao, cảm thấy một vai phối diễn nhỏ là ấm ức cho cậu ta à?"

"Không phải." Chị Bạch giải thích, "Là vấn đề lịch trình, người đại diễn của cậu ấy nói không sắp xếp được lịch quay."

"Nghe cứ như lí do thường dùng để từ chối ấy."

Chị Bạch nhíu mày, trầm mặc một lát mới nói: "Là vướng lịch thật, cậu ta nhận diễn [Huy Hoàng thuở ấy] của đạo diễn Dương Lan, là vai nam chính. Cái này đối với cậu ta mà nói là tài nguyên quá tốt, chắc chắn không thể bỏ được, vậy nên chỉ đành từ chối bên chúng ta."

Đâu chỉ là quá tốt, tài nguyên dạng này với cậu ta mà nói quả thật là tốt đến ngoài dự liệu của mọi người, cho dù là những nghệ sĩ nổi tiếng địa vị cao hơn cậu ta nhiều cũng chưa chắc đã có bản lĩnh được nhận vai nam chính bộ điện ảnh này.

"Phim điện ảnh của Dương Lan à..." Diệp Cố từ trên ghế quý phi ngồi dậy, cậu vẫn còn nhớ rõ, hôm đó ở hội sở người Kiều Mặc định đi gặp chính là Dương Lan.

Lời nói tiếp theo của chị Bạch quả nhiên chứng thực suy đoán của cậu: "Hoàn Cầu ảnh thị cũng đầu tư vào [Huy Hoàng thuở ấy], cho đến giờ là nhà đầu tư lớn nhất của bộ điện ảnh này."

Hoàn Cầu ảnh thị đầu tư, tương đương với Kiều Mặc đầu tư.

Sắc mặt Diệp Cố trong nháy mắt tối sầm lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.