Ai Thấy Mèo Của Tôi Không

Chương 3: Băng qua đường



Phản ứng của Nhan Ký Vân còn nhanh hơn mụ, cậu luồn từ gầm ghế sô pha bên trái sang ghế sô pha bên phải.

Chung quy sức lực của phụ nữ cũng có hạn, bà ta chỉ dịch cái ghế sô pha lớn, cũng không thể ngay lập tức bắt được Nhan Ký Vân.

Không thể để cho mẹ Lý tìm được mình, cũng không thể để bà ta đuổi theo mãi, chạy nguyên một buổi tối thế này, bà ta có đủ sức thì cậu cũng không chịu nổi.

Nhan Ký Vân lợi dụng thời gian chui dưới gầm ghế quan sát phòng khách, thấy công tắc đèn thì lập tức lóe lên ý tưởng.

Nếu như trong thời gian ngắn nhất có thể tắt đèn, sau đó trốn vào một góc khuất. Hiện giờ mụ đàn bà kia vẫn luôn có thể theo dõi động tĩnh của cậu, nhưng nếu tắt đèn rồi bật lại, bà ta sẽ mất khả năng phán đoán vị trí của cậu, cậu có thể tránh thoát khỏi bà ta.

Nhan Ký Vân quyết định chui ra khỏi ghế, mụ đàn bà còn đang muốn dời cái ghế sô pha bên phải. Khoảnh khắc tay bà ta nhấc cái ghế, cậu lao thẳng tới công tắc đèn phòng khách, mượn lực từ đống thùng giấy rải đầy đất nhảy lên, giơ chân trước đè lên công tắc.

Tách một tiếng, đèn phòng khách phụt tắt, mụ đàn bà đang đuổi tới lập tức loạng choạng trong bóng tối.

Nhan Ký Vân mượn bóng tối chui về dưới gầm giường phòng Lý Mục Dương, bà ta sẽ tạm thời không nghĩ ra chỗ trốn của cậu.

Mụ hùng hổ đi bật đèn, sau đó tiếp tục lục tung phòng khách tìm Nhan Ký Vân.

“Súc sinh chết tiệt, đừng để tao tìm được mày, tìm được tao sẽ nấu mày lên!”

Lúc này Lý Mục Dương lặng lẽ chui ra khỏi gầm giường, đi tới đóng cửa trong tiếng chửi rủa của mẹ mình, dũng cảm khóa chốt. Đây là chuyện bé con chưa từng làm.

Cậu bé thì thầm với Nhan Ký Vân đang ở dưới gầm giường: “Bà ấy, không vào được. Cậu ra, ngoài đi.”

Mẹ Lý không tìm được Nhan Ký Vân, đầu tiên là chửi mèo đen một trận, sau đó là chửi chồng, cuối cùng không giải quyết được gì, về phòng đi ngủ.

Cuối cùng Nhan Ký Vân cũng thở ra được một hơi, nằm im dưới giường không muốn nhúc nhích. Cậu nghiêng tai nghe ngóng một hồi, xác nhận bên ngoài không còn tiếng chửi bới hay tiếng bước chân của mẹ Lý thì mới bò lên giường Lý Mục Dương nằm ngủ.

Cậu nhận được bình yên trong chốc lát, chỉ là bụng hơi đói, cực kì hối hận vì đã chọn không ăn đống đồ ăn cho mèo mình luôn ghét bỏ.

Đói quá…

[Phòng phát sóng]

“Mèo nhỏ thông minh quá, tôi thích game nâng cấp chủng loại streamer thế này!”

“IQ của streamer mèo cũng cao phết.”

“Mẹ Lý bị xoay mòng mòng luôn, sao tôi lại thấy buồn cười thế nhỉ?”

“Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến Lý Mục Dương đi ngủ khi chỉ số sinh mạng vẫn còn ở 90% đấy.”

“Không nói nhiều, khen thưởng!”

“Tôi quá là thất vọng, mẹ Lý lại không bắt được mèo nhỏ, mẹ Lý ăn hại vãi!”

Lúc này, những người chơi vẫn luôn ngồi xổm dưới lầu vừa thương lượng ra vài kế hoạch tác chiến, nhưng một giây trước khi họ đưa chân, tiếng động ầm ĩ trong căn hộ 6002 đã biến mất, đèn cũng tắt. Mà máu của nhân vật chính Lý Mục Dương vẫn giữ ở con số 90%, không thay đổi, nói cách khác vừa rồi mẹ thằng bé nổi trận lôi đình, Lý Mục Dương cũng không bị tổn thương. Người chơi ở các tầng đang quan sát không hẹn mà cùng cho rằng đã có người chơi đi lên ngăn lại hành vi bạo lực gia đình của mẹ Lý.

Ngay khi họ vừa thở phào, hệ thống phó bản bỗng bắn ra một thông báo tiến độ.

[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được điểm thiện cảm của Lý Mục Dương +5.]

Tất cả người chơi nhìn thấy thông báo này từ hệ thống đều ngơ ngác.

Dám to gan lựa chọn phó bản khó đều không phải là người mới bình thường, ít nhất cũng đã tích lũy được kinh nghiệm từ một tới ba phó bản dễ, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói tới việc người chơi có thể kiếm điểm thiện cảm từ NPC!

Thanh niên mặc hoddie thắc mắc: “Có thể tăng điểm thiện cảm với nhân vật chính trong phó bản sao?”

Gã đàn ông tóc đỏ: “Đây là lần đầu tôi thấy.”

Thiếu nữ tóc ngắn: “Tăng thiện cảm của NPC kiểu gì vậy? Ngẫu nhiên à?”

Thanh niên mặc hoddie: “Nhan Ký Vân là ai vậy? Mấy người biết không?”

Những người chơi khác có cùng một thắc mắc.

Tại sao NPC lại có điểm thiện cảm? Rốt cuộc làm sao để kiếm?

Một người chơi có kinh nghiệm lên tiếng: “Tôi từng nghe mấy người chơi lâu năm trong công hội nói là NPC của phó bản có thể tặng điểm thiện cảm cho người chơi họ thấy hứng thú, nhưng tỉ lệ này rất thấp, cực khó kiếm.”

“Tăng độ yêu thích có lợi ích gì không?”

“Đương nhiên là có, độ thiện cảm cao sẽ tăng tỉ lệ vượt ải, nhưng tất cả mọi người đều phải tìm manh mối trong phó bản, không ai rảnh đi kiếm điểm thiện cảm với NPC hết. Ông phải biết NPC trong cái game ‘Vận Mệnh’ này đứa này còn dã man hơn đứa kia, chỉ có ngu mới đâm đầu vô. Lại nói, không phải tất cả NPC đều có thể tăng điểm yêu thích, chỉ có NPC liên quan nhiều tới nhiệm vụ thôi.”

“Tên Nhan Ký Vân này chắc không phải là cố tình chứ?”

“Chắc là tình cờ thôi, phó bản có 24 giờ, còn chưa hết một tiếng nữa. Tôi không tin tên đó chủ động kiếm điểm, chắc là ăn may.”

So với sự kinh ngạc, nghi hoặc của người chơi khác, Nhan Ký Vân bình tĩnh hơn nhiều. Chuyện này giống như hồi trước cậu chơi game tặng quà cho NPC, NPC sẽ căn cứ vào giá trị món quà để cộng điểm thiện cảm tương ứng. Vừa rồi cậu dắt mẹ Lý chạy vòng quanh đến mức đói rã người, Lý Mục Dương cho chút điểm thiện cảm cũng là bình thường.

Một đêm bình yên.

Qua nửa đêm, Nhan Ký Vân vẫn nằm trên giường Lý Mục Dương, nửa tỉnh nửa mê, cảnh giác mẹ Lý có thể lên cơn bất cứ lúc nào. Cũng may bà ta không tiếp tục gây chuyện nữa.

Sáng hôm sau, mẹ Lý lại tươi cười làm bữa sáng cho Lý Mục Dương và ba Lý, như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Ngay cả Nhan Ký Vân cũng có một bát cơm cho mèo, một bát sữa dê và một bát thức ăn cho mèo.

Ban đầu cậu còn do dự không biết có nên ăn không, cuối cùng vẫn ăn, mùi vị cũng không tệ.

Mẹ Lý như thể không hề nhớ chuyện tối qua.

[Phòng phát sóng]

“Chuyện gì đây? Theo tình tiết bình thường thì mẹ Lý phải nổi bão đá cửa dựng Lý Mục Dương dậy chứ?”

“Hay là mẹ Lý bị sửa thiết lập rồi, trông hiền hòa hơn nhiều ấy.”

“Chẳng lẽ tối qua bị mèo nhỏ dạy dỗ, sau một đêm tự dưng thay đổi 180 độ vậy à?”

“Đây là tình tiết mới à? Có phải đầm ấm quá rồi không?”

“Tí nữa trên đường đến trường là sẽ thấy streamer mèo gặp phải đủ loại tai nạn nè.”

Nhan Ký Vân ăn uống no đủ rồi bắt đầu xem xét thông tin phó bản hiện giờ.

[Phó bản Tan học về nhà]

[Tiến độ nhiệm vụ chính: 5%]

[HP của Lý Mục Dương: 90%]

[Độ thiện cảm của Lý Mục Dương: 5/100]

[Thời gian còn lại của phó bản: 12 giờ]

[Số người chơi sống sót: 10/10]

Một buổi tối trôi qua, không có nhiều thay đổi, lượng người chơi cũng giữ nguyên.

Nhan Ký Vân phải làm nhiệm vụ, cậu không thể nằm trong nhà cả ngày, nhân lúc Lý Mục Dương sửa soạn, cậu chui vào chiếc cặp đủ rộng rãi.

Lúc đeo cặp lên Lý Mục Dương mới phát hiện mèo đen ở bên trong.

Cậu bé đang học tiểu học, mỗi sáng nhất định phải xuất phát lúc 7 giờ 50 mới có thể đến kịp giờ truy bài ở trường.

Nhóc con vừa rời khỏi chung cư, lập tức có một chuỗi người lạ theo sau.

Nhan Ký Vân từ khe cặp nhìn quanh, những người bám theo đều là người chơi.

Lý Mục Dương đi từ nhà đến trường mất khoảng 20 phút, phải đi qua sáu ngã tư, chờ đèn đỏ bốn lần, có vài ngã tư không có đèn giao thông, những chỗ này phải cực kì cẩn thận xe qua lại.

Một học sinh tiểu học một mình đến trường, không có ba mẹ đưa đón, nếu như không chú ý sẽ xuất hiện dủ loại vấn đề.

Khóa cặp không được kéo chặt, Nhan Ký Vân gạt mở một khoảng, thò đầu ra, nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Lý Mục Dương thoát khỏi phạm vi tầm mắt của bà mẹ cuồng bạo lực có vẻ hoạt bát hơn đôi chút.

Cậu bé thì thầm trò chuyện với Nhan Ký Vân: “Tớ đặt tên cho cậu nhé? Gọi là Hạt Vừng đi.”

Nhan Ký Vân: “…” Cậu cũng không muốn nhận cái tên mới này lắm.

Lý Mục Dương: “Tớ nghe bà ở dưới lầu bảo là sau khi đặt tên cho thú cưng, sau này sẽ có tình cảm, chúng sẽ không bỏ đi nữa.”

Lý Mục Dương: “Nếu như cậu đi, sau này sẽ lại về thăm tớ chứ?”

Lý Mục Dương: “Hạt Vừng, sao cậu không kêu, mèo con luôn kêu meo meo mà.”

Nhan Ký Vân sẽ không vì đối phương là một đứa bé mà thay đổi nguyên tắc của mình. Cậu có thể làm mèo, nhưng còn lâu mới kêu bậy. Cậu có lập trường của bản thân, cậu vốn là người, biến thành mèo chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Nhan Ký Vân nhìn chằm chằm con đường phía trước, sắp đi tới cột đèn giao thông đầu tiên rồi.

Cậu nghe thấy Lý Mục Dương nói: “Nhưng nếu cậu đến trường với tớ thì không được kêu đâu. Các bạn khác mà phát hiện thì sẽ bắt cậu đi đấy, bạn cùng lớp tớ đều thích ăn hiếp mấy động vật nhỏ.”

Nói đến đây, ngã tư đầu tiên đã chuyển sang đèn đỏ. Lý Mục Dương mải nói chuyện cứ thế ngang nhiên đi về phía trước, đúng lúc này một chiếc xe con màu trắng không giảm tốc độ con đường bên trái đột nhiên đánh tay lái lao về đây.

Nhan Ký Vân sốt ruột muốn kéo Lý Mục Dương về lại vạch cho người đi đường, nhưng cậu còn chưa kịp vỗ vai Lý Mục Dương nhắc nhở, một thanh niên mặc áo hoodie đã túm lấy cặp sách lôi ra sau, kéo Lý Mục Dương về vạch chờ đèn giao thông.

Nhưng chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc. Tài xế của chiếc xe kia bị sự xuất hiện đột ngột của Lý Mục Dương làm giật mình, trên xe còn dán mấy chữ “tập lái” nên rõ ràng là một người mới học, giẫm nhầm chân ga thành phanh. Chiếc xe vốn rẽ trái bỗng ngoặt sang bên phải, cứ thế lao về phía Lý Mục Dương và Nhan Ký Vân!

Xe tăng tốc lao tới, nếu như đâm vào Lý Mục Dương, đứa nhỏ không chết cũng sẽ bị thương nặng!

Thanh niên mặc hoodie không ngờ xe còn chuyển hướng đâm sang chỗ họ, liều mạng kéo theo Lý Mục Dương lùi ra sau. Một người đàn ông vạm vỡ với mái tóc đỏ lao tới, tay không kéo lại chiếc xe đang lao về phía trước, bánh sau xe bị nhấc lên, không thể tiếp tục chạy. Một thiếu nữ tóc ngắn phá cửa xe, đạp ngất người lái rồi linh hoạt chui vào ghế tài xế, kịp thời giẫm lên bàn đạp phanh!

Chiếc xe sau đủ thao tác cuối cùng cũng dừng lăn bánh, tính mạng Lý Mục Dương tạm thời an toàn.

Thiếu nữ tóc ngắn nhảy ra khỏi xe, nhìn về phía thanh niên mặc áo hoddie đang đỡ Lý Mục Dương: “Không sao chứ?”

Người thanh niên lắc đầu: “Tôi không sao.”

Thiếu nữ tóc ngắn: “Ai hỏi ông, tôi đang hỏi bạn nhỏ đây này.”

Thanh niên mặc hoddie lập tức lầm bầm: “Tôi không có vấn đề gì thì sao thằng bé có vấn đề được.”

Ba người này hành động phối hợp như nước chảy đã cho Nhan Ký Vân một nhắc nhở, chắc chắn bọn họ là người chơi, mà còn là một nhóm người chơi đã có độ ăn ý nhất định. Gã đàn ông tóc đỏ ban nãy có sức lực lớn lạ thường, mà thân hình của thiếu nữ tóc ngắn này cũng rất dẻo dai linh hoạt.

Khi cậu còn không mấy quen thuộc với trò chơi này, tốt nhất không nên bại lộ thân phận của mình, súng sẽ luôn bắn chim đầu đàn.

Thế là Nhan Ký Vân lại rụt đầu vào trong cặp của Lý Mục Dương.

Sau khi giải quyết sự kiện xe đột nhiên đâm người, Lý Mục Dương cảm ơn các anh chị, sau đó tiếp tục đi tới trường.

Dòng người qua lại đông đúc, các người chơi tập trung 120% theo sát Lý Mục Dương, chỉ sợ hở ra một cái NPC này sẽ GG*.

*viết tắt của good game, này là thuật ngữ chơi game, ý chỉ một trận game quá dễ dàng ai cũng đoán được kết quả – thường dùng để đá xéo đối phương gà vl. Ở đây được dùng với nghĩa tèo – vì Lý Mục Dương đã yếu còn xui =))))))

Dọc theo con đường này, Nhan Ký Vân không ló đầu ra nữa, không biết vừa rồi có người chơi nào để ý đến cậu không.

Lúc này Nhan Ký Vân mới thấy trốn trong cặp sách tối om thế này thật đáng sợ, Lý Mục Dương mà bị đâm thì cậu cũng có khả năng bị ép thành bánh quy.

Con đường tới trường của Lý Mục Dương không mấy an toàn, đầu tiên là suýt bị xe đâm, sau đó là va phải người ta suýt ngã xuống hố xi măng vừa được lấp, tiếp đến là con chim nào đó đẻ trứng, quả trứng rơi từ trên xuống suýt trúng đầu thằng bé; lúc tới một ngã tư ở gần trường, lại suýt bị dòng người đẩy ra giữa đường cái. May mà trên đường đi luôn có người chơi che chở, cái mạng nhỏ của đứa bé xem như được bảo vệ.

Sự kiện kì lạ liên tục xảy ra trên tuyến đường, khi Lý Mục Dương thuận lợi bước vào trường, chuông vào lớp đã chuẩn bị reo.

Người chơi không có thân phận bị chặn ở ngoài cổng, chỉ có Nhan Ký Vân dễ dàng theo Lý Mục Dương vào trong.

Cậu nghe thấy Lý Mục Dương chạy vội vào lớp, nhưng thằng bé có chạy nhanh mấy cũng chỉ là học sinh tiểu học, chân quá ngắn, thành công tới muộn.

Lý Mục Dương đứng lại, một thanh âm nghiêm khắc chui vào tai Nhan Ký Vân: “Lý Mục Dương, đây đã là lần thứ ba em đến muộn trong tháng này. Tiết truy bài hôm nay em đứng ngoài hành lang kiểm điểm cho tôi, suốt ngày đi học muộn, lát nữa tôi sẽ gọi cho mẹ em!”

Mặt Lý Mục Dương đỏ bừng đứng ở trước cửa lớp, ngập ngừng lí nhí nói: “Em xin lỗi cô Triệu. Thưa cô, em thật sự không cố tình đến muộn, cô đừng gọi cho ba mẹ em được không ạ.” Trong mắt đứa bé hiện lên sự khủng hoảng.

Nhan Ký Vân lặng lẽ nhìn ra ngoài thông qua khe hở trên cặp, thấy được chủ nhân của giọng nói nghiêm nghị kia.

Đó là khuôn mặt nghiêm túc của một người phụ nữ trung niên, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát. Bà ta lạnh mặt không màng tới lời xin lỗi gần như là cầu xin của Lý Mục Dương.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.